Đêm đông lành lạnh, hơi thở đầy sương trắng.
Lúc Lâm Vãn Khanh trở lại Đại Lý Tự, Diệp Thanh và Tô Mạch Ức vẫn đang bận rộn “tìm sát thủ” ở Tống phủ.
Khi làm việc hôm nay, Lâm Vãn Khanh cởi váy cưới. Trang phục đi đêm rất mỏng, vừa rồi nàng căng thẳng nên không thấy lạnh, nhưng hiện giờ yên tĩnh, nàng mới kinh ngạc nhận ra tay chân đã đông cứng.
Thời gian đã muộn, Lâm Vãn Khanh không thay thường phục, chỉ tìm một chiếc áo choàng dày hơn để mặc bên ngoài.
Tiểu Bạch buồn chán trong sân cả ngày, thấy nàng trở về, vui vẻ vẫy đuôi chạy đến trước mặt, dụi đầu vào bắp chân nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ, nó chưa ăn, vì thế đi lấy cái chén nhỏ của nó.
Nhưng vừa nhìn, nàng ngẩn cả người.
Bên ngoài hàng rào gỗ của sân, không biết từ khi nào có thêm vài cục xương, hơn nữa toàn là xương bò loại tốt có gân. Gia đình bình thường đều dùng để hầm canh, gần như sẽ không cho chó ăn.
Đương nhiên, ngoại trừ con “hoàng khuyển” Tư Ngục do Đại Lý Tự Tô đại nhân nuôi.
Cho nên……
Tư Ngục đang dùng “lương thực công” để lấy lòng “cô nương”?
Tiểu Bạch thấy Lâm Vãn Khanh định lấy chén nhưng lại không nhúc nhích, dường như nhận ra, nó đi đến chỗ mấy cục xương, dùng chân sau ném hai nắm đất.
Ý là, nó không thích thứ này.
“……” Lâm Vãn Khanh đột nhiên hơi đau lòng cho Tư Ngục.
Nàng đành phải nhặt xương bò mà Tư Ngục dày công tích góp trước, lau chân cho Tiểu Bạch ở cửa, sau khi dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652978/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.