Ánh nắng nhạt màu thưa thớt xuyên qua cửa sổ hình thoi, chiếu vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Lâm Vãn Khanh.
Nàng trở mình, ngẩn người khi thấy đồ nội thất bằng gỗ viền vàng đằng sau bình phong bằng lụa có dệt mây vàng.
“Cô nương,” Lai Lạc gọi nàng, vén rèm lụa giúp nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ, sau bữa gia yến trong cung hôm kia, hai người không về Đại Lý Tự mà ở trong phủ thế tử.
Ngày hôm sau Tô Mạch Ức đến Tử Thần điện trước lúc bình minh, suốt đêm hôm qua không trở về.
Dù sao gần đây Đại Lý Tự cũng rảnh, Lâm Vãn Khanh muốn xem Lai Lạc ở phủ thế tử ra sao, vì thế quyết định ở thêm một ngày nữa mới rời đi.
Tuy nhiên nàng không quen cuộc sống hàng ngày ở đây, cho nên mỗi khi tỉnh dậy vào buổi sáng thường mất trí nhớ một hồi.
Lai Lạc thấy nàng đã tỉnh, lưu loát đi lấy nước cho nàng rửa mặt, bưng nước trà tới cho nàng súc miệng, muốn hầu hạ nàng thay quần áo.
Lâm Vãn Khanh không quen có người bên cạnh nên từ chối, Lai Lạc không nghe theo. Nàng phải kêu Lai Lạc đi lấy đồ ăn sáng, lúc này mới nhân cơ hội nhanh chóng thu dọn mọi thứ.
Viện này là của Tô Mạch Ức, ngày thường hắn không cho người khác tiến vào ngoại trừ người quét dọn. Hiện giờ Lâm Vãn Khanh ở đây, hắn chỉ sắp xếp Lai Lạc hầu hạ.
Bên ngoài bình phong, Lai Lạc đã bắt đầu dọn đồ ăn sáng —— bánh sữa vàng lồng đơn, bánh kẹp mạn đà, hồng quý phi, bánh thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652976/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.