“Dạ……” Lâm Vãn Khanh cúi đầu, cảm thấy trong lòng bớt lo lắng hơn.
Cả hai đi theo tiểu hoàng môn, vào Lân Đức điện.
Trong điện được thắp đèn sáng trưng giống như ban ngày. Dưới ánh đèn cung đình, không khí nhàn hạ, đầy những món ngon vật lạ, ngọc dịch quỳnh tương, sắc mặt khách khứa đã đỏ bừng, thấm men say.
Lâm Vãn Khanh không dám nhìn xung quanh, sau khi đi vào chỉ lặng lẽ thoáng nhìn lên chỗ ngồi phía trên.
Trong số những tông thân của hoàng thất, nàng chỉ gặp Thái Hậu và Vệ Xu. Hai người dường như chưa tới, bên kia có một phụ nhân ăn mặc lộng lẫy ngồi cùng với nhóm cung phi vừa nói vừa cười.
Lúc này, một người hầu hoàng môn khom người, ghé vào tai nàng nói gì đó.
Ngay sau đó, nàng nhìn về phía Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức.
“Thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Tô Mạch Ức đến gần, hành lễ với hoàng hậu, Lâm Vãn Khanh cúi người theo.
“Ừm, mau đứng lên,” hoàng hậu cười, duỗi tay ra hiệu miễn lễ, còn nói: “Hoàng tổ mẫu đến liền, các ngươi ngồi trước đi.”
Nói xong, nàng gọi bà vú, bảo bà đưa một đĩa bánh sữa trước mặt qua đó.
“Thế tử, cô nương,” bà vú đặt đĩa bánh sữa lên bàn: “Nương nương biết thế tử thích bánh sữa, phòng bếp nhỏ của ngài ở Thừa Hoan điện đã làm món này, thế tử xem thử nhé……”
Lời còn dang dở, tay bà vú đã mềm nhũn, đĩa bánh sữa lăn xuống đất nhanh như chớp.
Hai người đều sững sờ, ngẩng đầu thì thấy bà vú đang nhìn Lâm Vãn Khanh với vẻ mặt kinh ngạc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652974/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.