Mí mắt Lâm Vãn Khanh giật giật: “Quên đi, để ta tự nghĩ cách……”
Vầng trăng lơ lửng, giờ Hợi khắc hai, mọi nhà chìm vào giấc mộng. Ngoại trừ vài người say rượu thỉnh thoảng, không nhìn thấy người nào nữa trên đường.
Lương Vị Bình muốn đưa Lâm Vãn Khanh về Đại Lý Tự, hai người đi dọc khu phố một lúc, cho đến khi cách đó không xa truyền đến vài tiếng cười.
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, thấy ba bóng người đang đi trong ánh sáng mờ ảo của đường phố.
Người dẫn đầu vừa nói đùa với hai người phía sau, vừa ăn cái gì đó được đóng gói trong tay.
“Bang!”
Khi ba người đi ngang qua bọn họ, Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm thấy có gì đó đập bên tai mình.
Nhìn kỹ lại, đó là tờ giấy dầu mới vừa thấy trên tay người nọ.
Giấy dầu rơi xuống đất bật tung vài cái, nhanh chóng lăn vào góc tường, để lại một đường nước canh béo ngậy.
Lâm Vãn Khanh giật mình, giơ tay sờ đầu mình, phát hiện dầu đầy tay……
Hắn ăn bánh bao súp.
“Đứng lại!” Lâm Vãn Khanh tức giận, ngăn cản mấy nam tử đã đi được một khoảng cách.
Mấy người dừng lại khi nghe tiếng, lơ đễnh xoay người, nhìn nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới thấy rõ, người ném trúng nàng là một công tử ăn mặc sang trọng. Ngoại hình tuấn tú lịch sự, khuôn mặt đẹp nhưng ánh mắt khinh người, thái độ kiêu căng ngạo mạn, thoạt nhìn giống mấy kẻ vô dụng ăn chơi sa đọa của gia đình đại nhân nào đó trong kinh.
“Ngươi ném đồ lung tung trên đường, nếu làm người khác bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652972/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.