Khi nàng tỉnh lại đã là giờ Tỵ khắc hai.
Mặt trời lên cao, lay động rèm giường sáng chói, Lâm Vãn Khanh ngơ ngẩn một lát mới bật dậy khỏi giường.
Nàng không kịp mang giày, đi chân trần đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Hoa cỏ rợp bóng, năm tháng bình yên.
Tiểu viện vẫn yên tĩnh, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Vãn Khanh không khỏi cảm thấy kỳ quái, dứt khoát mang giày thêu, khoác áo choàng, chạy tới gõ cửa phòng Tô Mạch Ức.
Không có ai trong phòng trả lời.
Nàng thầm rùng mình, không khỏi nhớ tới lần Tô Mạch Ức bị Chương Nhân gài bẫy để thử, xuýt nữa bị bại lộ, lập tức hơi sợ.
“Đại nhân?” Nàng nhẹ nhàng đóng cửa, “Ngài ở đâu?”
“Chu đại nhân đi đến suối nước nóng rồi.”
Giọng nói của thị nữ vang lên sau lưng, Lâm Vãn Khanh sửng sốt, “Chu đại nhân đến suối nước nóng làm gì?”
Thị nữ lập tức đỏ mặt, lộ vẻ khó xử: “Hôm nay Chương đại nhân làm ‘tiệc tẩy trần’, mời các vị đại nhân trong biệt viện tới.”
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ, tiểu viện nơi họ ở là tài sản riêng của Chương Nhân, cách khu mỏ không xa, chuyên dùng để chiêu đãi quyền quý đến từ Thịnh Kinh.
Nơi này kề núi gần sông, hoa cỏ thấp thoáng, trong viện có nước chảy, rất tinh xảo. Trong viện có vài suối nước nóng, nghe nói Chương Nhân thường xuyên tổ chức các bữa tiệc ở đây.
Tuy nhiên, tối hôm qua xảy ra chuyện trong mỏ, hôm nay Chương Nhân còn tâm trí tổ chức tiệc?
Lâm Vãn Khanh nghi ngờ, nhìn tiểu thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652965/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.