Bàn tay đang lấy kim cho Lâm Vãn Khanh không khỏi run rẩy, dẫn tới một tiếng than thở la đau.
Nàng vừa tức vừa ấm ức đẩy Tô Mạch Ức ra, đôi mắt xinh đẹp mở to, lộ ra vẻ hung dữ giống một con mèo bị giẫm đuôi.
“Tô Mạch Ức! Ngài cố ý phải không?!”
Trái tim Tô Mạch Ức đột nhiên chùng xuống.
Hắn muốn kéo người, nhưng Lâm Vãn Khanh lại giống như sợ hắn, loạng choạng muốn đứng dậy trốn.
Hắn sải chân xông lên, thật chuẩn xác vớt eo người nào đó, xoay người, đưa tới ngồi trên giường, kẹp hai chân lại, giam chặt bên người.
Ngay sau đó, miệng Lâm Vãn Khanh bị hắn che lại.
Mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, Tô đại nhân với sắc mặt xám trắng không còn chịu nổi bất cứ sự bất ngờ và kích thích nào.
Hắn thong thả nhìn xung quanh, sau khi xác định cửa sổ đều khóa kỹ, không có ai nghe lén, mới nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Đừng quên nơi này là Chương phủ!”
Lâm Vãn Khanh mở to đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn, gật đầu phối hợp. Nước mắt thấm lông mi giống như hai con bướm nhỏ bị ướt mưa.
Tô Mạch Ức mềm lòng, lập tức nhìn chỗ khác, run giọng nói: “Ta sẽ cẩn thận.”
“Ừm ừm ừm!” Lâm Vãn Khanh gật đầu.
“Nhưng ngươi đừng nhúc nhích.”
“Ừm ừm!” Người nào đó ngoan ngoãn phối hợp.
“Cũng đừng nói.”
“Ừm!”
Tô Mạch Ức thở dài, chậm rãi buông nàng ra.
Vừa thả tay ra, Tô Mạch Ức mới phát hiện, tư thế ôm nhau của hai người trông vừa thân mật vừa đáng xấu hổ.
Ôn hương nhuyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652954/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.