Nhớ lúc vừa tới mảnh đại lục này không lâu, Dương Phàm từng cảm thán, tính theo thời gian ở thế giới này, cô rất có thể sẽ chỉ sống được mấy năm. Khi đó cô còn tưởng rằng cô sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện trong đời.
Nhưng mà, mùa đông năm ngoái cô có một đứa con.
Mặc dù đứa con này tuyệt không giống cô, cực kỳ giống ba nó, nhưng mà cũng không thể ngăn cản Dương Phàm đem tình thương của mẹ rót lên người nó! Cô thận trọng, chỉ sợ cô sẽ dạy hư đứa bé này. Mỗi khi muốn dạy con điều gì, cô đều phải suy trước nghĩ sau, lặp lại nhiều hồi.
Trước kia cô gặp qua rất nhiều đứa bé đều hư hỏng vì cha mẹ quá cưng chiều, thật ra thì ở trong thời đại kia của cô, có rất nhiều cha mẹ lúc làm cha mẹ mới chỉ là một học sinh. Họ giáo dục con bằng cách dùng các loại ‘ công nghệ cao ’ cùng ‘ phương pháp mới ’, có rất nhiều đứa bé vì vậy mà sau này phải chịu khổ, cô cảm thấy cha mẹ thời bấy giờ quá lớn mật, xem đứa con giống như vật thí nghiệm.
Cách ngôn có nói: người lầm nhất thời, lầm người một năm. Ý chỉ người nông dân lúc trồng trọt sai một bước, như vậy sang năm lúc thu hoạch sẽ không được chất lượng. Giống như những mầm non kia, khi nông dân gieo mầm xuống rồi, tỉ mỉ trồng một năm, đợi đến khi thu hoạch, từ trên xuống dưới căn bản không có gì có thể bán.
Nếu như thứ trồng trong đất sau một năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-luc-that-lac/3150490/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.