Nếu như mùa đông ở Trái đất dùng tiết để nói: lập đông, tiểu tuyết, bão tuyết, còn mùa đông ở núi đá đen có thể nói như vậy: trời lạnh, đóng băng, băng tan.
Sáng sớm một ngày nào đó, mặt trời giống như vĩnh viễn treo ngược ở đường chân trời, một bước cũng không lên nổi. Bầu trời mờ mờ không rõ, giống như có một tầng mây rất dầy áp xuống, phủ kín hết bầu trời.
Dương Phàm biết nếu muốn thấy mặt trời, vậy sẽ phải đợi đến ngày băng tan kết thúc.
Giống như trong một đêm, tất cả tảng đá trên núi đá đen đều kết băng. Đầu tiên trên đá phủ lên một lớp băng thật mỏng, sau đó băng bắt đầu dày thêm. Cuối cùng, theo cô tính, đó là vào buổi chiều của một ngày nào đó, tuyết đã đổ xuống. Thật may mấy ngày nay người Nick trong sơn động đi săn thú đều đã sớm về hết, bọn họ cũng phát hiện ra thời tiết thay đổi.
Tới Đại lục người Nick đã ba năm, lần đầu tiên Dương Phàm cảm nhận rõ mùa chuyển biến như vậy.
Trong sơn động đã tồn đủ thức ăn, có lẽ thấy Dương Phàm đào động chứa đựng thức ăn nên người Nick cũng đào rất nhiều động, đem thức ăn bỏ vào rồi lấy đá chận lại. Những cái động này vừa sâu vừa rộng, toàn bộ đều móc sâu lên trên, không phải đào xuống dưới. Có lẽ là để tránh cho thức ăn bị nhiệt độ trên mặt đất làm biến chất.
Bây giờ cửa sơn động có một tầng đá vụn cao, lúc kết băng những tường đá vụn này bị đông lạnh thành nhất thể, hình thành một lá chắn thiên nhiên.
Dương Phàm thầm nghĩ thức ăn đều giấu trong động, bên ngoài lại có một tầng tường đá, nếu năm nay lại có chim đại sí tới ăn trộm sẽ không sợ nữa.
Người Nick chận cửa sơn động lại, không để cho người Nick nào đi vào nữa. Dương Phàm biết nguyên nhân, đó là vì người Nick trong sơn động này đã có hơn ngàn người rồi. Đêm trước khi tuyết rơi, rốt cuộc không còn thấy người Nick mới nào muốn gia nhập sơn động trú đông nữa, trước cửa sơn động nhiều lần suýt xảy ra đánh nhau.
Đây là lần đầu tiên Dương Phàm thấy người Nick loạn đấu. Cô sợ hết hồn, thật may là lúc ấy cô ở trong sơn động. Người Nick càng tới càng nhiều, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, cô cũng không chạy ra ngoài sơn động nữa.
Lúc cô ở ngoài, những người Nick kia đi ngang qua cạnh cô đều nhìn cô chằm chằm, cô thấy mà rợn cả tóc gáy.
Người Nick ngoài sơn động, cô không có cách nào phân biệt đó có phải đồng bạn cùng sơn động hay không. Mùa đông năm ngoái cô biết người Nick cùng sơn động đều sẽ trợ giúp nhau, hơn nữa lúc ở chung sơn động, bọn họ sẽ thu lại khuynh hướng bạo lực của mình, không để sự kiện bạo lực xảy ra trong sơn động.
Cho nên từ suy tính an toàn, cô liền trốn trong sơn động.
Thật ra thì cô có chút tự đại nghĩ, những điều này có thể đều là vì mình hay không? Trong sơn động này đặc biệt nhất chính là cô, hơn nữa người Nick quả thật thông qua cô bắt chước học một vài kỷ xảo.
Chỉ dám đắc ý một lát, sau đó cô lại bắt đầu vì an toàn của mình mà lo lắng. Từ xưa tới nay ‘mỹ nhân’ bị người có quyền thế tranh đoạt là chuyện bình thường, huống chi bây giờ cô gặp phải vấn đề còn không phải là người, đều là quái thú một đấu một trăm.
—— cô thích Nick, cũng không phủ nhận sức mạnh của hắn.
Nếu như bọn họ thật sự coi trọng cô, muốn tranh đoạt cô, nếu như người Nick ở sơn động khác đến cướp cô đi. Chưa nói đến chuyện cô có thể trao đổi cùng người Nick xa lạ khác hay không, hoặc là tiếp nhận một người Nick khác thay thế Nick —— Dương Phàm sợ run cả người, lúc thật sự đến nông nỗi này, sống lại thành ra bị hành hạ.
Cho dù trong lúc tranh đoạt bọn họ sơ ý một chút, có lẽ liền có thể xé cô thành mấy khối rồi.
Cô ngoan ngoãn núp ở trong sơn động, cho đến ngày tuyết rơi, không còn có người Nick nào bên ngoài muốn vào lại bị đuổi ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tuyết rơi cũng có cái lợi.
Thức ăn trong sơn động mặc dù đủ ăn, nhưng Dương Phàm vẫn lo lắng. Người Nick mỗi ngày ăn một bữa, thịt ăn không hết cô liền cắt toàn bộ thành thịt khô giấu vào trong động, như vậy bữa tiếp theo còn có thể lấy thịt mới, tiết kiệm được một chút xíu, đợi đến khi không đủ ăn, lương thực trong động của cô còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
Lúc không có chuyện gì làm, cô vẫn muốn tìm ra cách ăn cỏ rêu của động vật. Cỏ rêu tươi ăn nhơn nhớt, cảm giác rất ghê. Khô rồi lại giống như đất, ăn vào giống như nhai cặn. Thứ này nếu ăn cũng không thể ăn thời gian dài, nhất định không tốt cho thân thể.
Nick không cần đi săn thú, tất cả người Nick đều giống hắn nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, có lúc cả ngày cũng không động, trừ lúc đứng lên nướng thịt ăn cơm hoặc là đi ra cửa sơn động bài tiết.
Dương Phàm nhìn bọn họ ‘ lười ’ như vậy, đột nhiên cảm thấy có điểm giống ngủ đông. Ngẫm lại, mặc dù người Nick đặc biệt tìm đến núi đá đen trú đông, nhưng vào lúc này bọn họ quả thật không ‘ hoạt bát ’ giống như mùa hạ và mùa thu. Trước kia cô chỉ cho rằng đó là do thời tiết bên ngoài không tốt, bọn họ không thể đi săn mới vậy.
Vạch đen nổi trên đuôi Nick giờ giống như được giấu dưới lông, cô nhìn kỹ, vạch đen kia không giống trước hiện ra dễ thấy, còn bị một lớp lông trắng phủ lại.
Bây giờ cô chỉ dám sờ nhẹ nhàng, lúc sờ, dù hắn đang mở to mắt hay là nhắm hai mắt, dù nằm nghiêng hay nằm ngửa đều sẽ nhẹ nhàng rút cái đuôi ra, tránh khỏi bàn tay cô, đầu cũng sẽ quay về phía cô hoặc quay lại liếc mắt nhìn.
Lúc này cô nằm sấp xuống là có thể nghe được hắn trấn an grù grù một tiếng, giống như bất đắc dĩ nói ‘ Bây giờ không được ’.
Cô nằm cùng hắn, hoặc là nằm trên người hắn, sờ sờ lông hắn trên tay a bả vai a tóc a, cứ như vậy sờ sờ từ từ cũng qua một ngày.
Tuyết rơi đến ngày thứ mười một, băng tuyết đã chận cửa động lại. Xuyên thấu qua bức tường băng trắng trong, bầu trời màu xám tro bên ngoài loáng thoáng lộ ra một chút màu sắc.
Dương Phàm cảm thấy có thể mình bị hoa mắt rồi, trong sơn động đều tối đen, chỉ có chút ánh sáng huỳnh quanh từ trên vách động chiếu ra.
Người Nick không thể không vội vàng móc sạch cửa động, bên ngoài tuyết đã đông thành tường, móc mở ra một cái lỗ đủ một người Nick chui ra rồi mấy người Nick nữa phủ thêm da lông dầy, chui ra đem tuyết nơi cửa động đào đẩy đi ra.
Nick dùng áo da lấy mấy túi tuyết về bỏ vào trong vại đá, chờ tuyết tan là cô có nước uống. Lấy nhiều tuyết hơn về bỏ trong hồ tắm của cô, chờ nóng rồi cô có thể tắm một cái.
Có động vật chạy đến cửa sơn động liếm tuyết, ăn tuyết, bọn chúng có lẽ cũng muốn uống nước. Chỉ là bọn chúng sợ người Nick hơn cô, mặc dù bọn chúng được người Nick nuôi, nhưng mà đối với những người Nick khác vẫn tránh xa, dĩ nhiên không dám chạy tới uống nước trong vại đá của cô, ngay cả hồ cô tắm bọn chúng cũng không dám đến gần.
Dương Phàm lo tuyết rơi sẽ nhiều giống như năm ngoái, nhưng người Nick trong sơn động này nhiều như vậy, cô cảm thấy dù xảy ra ‘ xâm lược ’ như năm ngoái cũng có thể đánh lui người Nick xâm phạm.
Kể từ khi tuyết lớn chận cửa sơn động lại, người Nick bắt đầu ‘ ăn uống điều độ ’ sớm hơn so với năm ngoái rồi. Bọn họ đổi thành hai ngày ăn một lần, lượng cơm cũng từ từ giảm dần. Như lúc ở trên sườn núi, hai bữa Nick có thể ăn hết một con chuột đất trưởng thành, bây giờ hắn nhiều nhất chỉ ăn một nửa, 4, 5 bữa mới ăn hết một con. Hơn nữa số lượng này vẫn còn đang từ từ giảm bớt.
Dương Phàm cũng bắt đầu khắc chế lượng cơm của mình, tiết kiệm được thịt cô đều cắt thành thịt khô. Cô thử rồi, thịt nướng lên cắt thành miếng làm thành thịt khô, Nick sẽ ăn. Lần đầu cô lãng phí lương thực là vì cô đem thịt chế thành thịt khô rồi đem đi nấu, có thể là làm mất vị thịt, kết quả cô cũng ăn không được, hắn cũng không chịu ăn.
Qua mấy mùa đông rồi, cô hiểu ra một chuyện. Nếu cô và Nick chỉ có thể một người còn sống, ưu tiên chính là Nick chứ không phải cô.
Nếu như thức ăn không đủ, chỉ còn lại khoai tây khô, hai người bọn họ liền không chống đỡ được quá lâu. Khoai tây khô không phải món chính của Nick, hắn ăn cũng không bao nhiêu. Cho nên nên tiết kiệm thịt khô, chứ không phải khoai tây khô.
Vì thế bây giờ cô ăn khoai tây khô, trừ những miếng Nick nhất định phải đút cô ăn, nếu như cho cô nguyên khối, cô nhất định sẽ thừa dịp không có ai chú ý liền cắt thành miếng giấu vào trong động, để nhiệt độ trên mặt đất từ từ nướng, miếng thịt liền thay đổi thành thịt khô.
Nhưng Nick rất nhanh phát hiện cô làm chuyện mờ ám, tính toán của Dương Phàm cũng rất nhanh bị hắn tiêu diệt từ trong trứng nước. Cách giải quyết của hắn chính là: mỗi một miếng đều đút cho cô, không bao giờ đem những khối non mềm cho cô tự ăn nữa.
Dương Phàm chỉ muốn tiết kiệm lương thực cho hắn ăn, nhưng cách thức quan tâm này không có cách thực hiện rồi.
Vấn đề thức ăn chỉ có thể tạm thời chấm dứt, còn dư lại cuộc sống liên miên bất tận. Người Nick ngày nào cũng chú ý không để cửa động bị tuyết chận lại, trừ chuyện đó ra cũng không có chuyện gì khác. Có vài người Nick có bạn đời còn chú ý dùng nước nuôi cỏ rêu, những người Nick khác mỗi ngày đều dùng tuyết vẽ loạn lên vách tường sơn động nuôi vi khuẩn phát ánh huỳnh quang.
Dương Phàm không có chuyện gì làm cũng theo Nick nhìn hắn cầm tuyết vẽ sơn động. Vách sơn động sẽ phát ra ánh sáng màu trắng, ánh huỳnh quang màu lam cùng ánh huỳnh quang xanh biếc. Cô thấy hắn dùng sức lớn như vậy, sợ cầu tuyết sẽ lau sạch đám khuẩn trên vách đá. Nhưng sau này cô lại phát hiện loại khuẩn này giống như sinh trưởng trên vách đá, dùng đá dập cũng dập không hết.
Nick phủi loại khuẩn trên vách núi xuống, ánh huỳnh quang sẽ lập tức biến mất, giống như loại khuẩn đó rời vách núi sẽ chết rất nhanh. Sau đó cô nắm chặt lấy tay hắn nhưng không thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy một chút bụi giống như đồ bị hắn chà xát.
Hắn hiểu lầm cô thích loại khuẩn này, kết quả có một ngày cô tỉnh ngủ rồi mới phát hiện hắn làm mấy cái vại đá của cô cũng phát ra loại ánh huỳnh quang này, cái đuôi của hắn ở phía sau cô sung sướng vung vẫy. Đợi cô quay đầu lại nhìn hắn, hắn liền phát ra tiếng grù grù sung sướng. Giống như đang nói ‘thích không?’
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]