Sau khi nhờ đến sự giúp đỡ của Kinh Như Tuyết, Trương Vệ ngay lập tức rời khỏi Ẩn Quỷ Cốc. Chàng nhắm về phía Bắc mà thần hành về lại Đế Đô. Mặc dù nội lực còn rất hạn chế nhưng bù lại chàng có một thể lực cũng không đến nổi tồi. Nên chỉ trong vòng nữa buổi chiều chàng đã có thể về đến cổng thành trước khi màn đêm sập xuống.
Hòa mình vào nhóm người cuối cùng vào thành. Trương Vệ thư thả ngắm nhìn Đế Đô về đêm, nhộn nhịp và rực rỡ sắc màu. Nhưng những thứ đó trong mắt chàng thật là vô vị. Chàng không có một chút xúc cảm nào khi nhìn thấy chúng, cứ thế chàng nhanh chóng cước bộ về Trương gia.
Trương gia là từng là một gia tộc hùng mạnh, có truyền thống có thể xem là lâu đời nhất trên đại lục này. Nhưng giờ họ chỉ còn là cái bóng của mình trong quá khứ mà chấp nhận yên phận làm thế lực nhỏ ở Đế Đô này. Nhưng không vì thế mà gia tộc này tỏ ra yếu thế trên đất Hoa Bắc này Trương Gia được xếp vào hàng tứ cường.
Do dòng người qua đông, nên lúc chàng về đến Trương gia cũng đã quá tối. Chàng mệt mỏi tiến về phòng mà đóng cửa lại, trực tiếp nằm lên chiếc giường quen thuộc. Sau khi thả lỏng toàn thân thì ánh mắt chàng đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Bất chợt chàng nhớ đến lời dặn của Như Tuyết liền đưa tay vào ngực lấy ra tờ giấy. Đưa nó lên cao lười nhác đọc từng dòng chữ trên đó.
Đồng từ chàng liền co rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-luc-lien-hoa/2895278/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.