Vệ Trường Diêu nghe vậy bèn nhướng mi.
Trường hợp gì đây?
Vĩnh Hoà đế hung dữ cãi nhau nảy lửa với bạch nguyệt quang.
Vệ Trường Diêu nghiêm túc lại, chỉ thấy Vĩnh Hoà đế tiếp tục cau mày, mặt nén cơn giận, nói từng câu từng chữ: "Chuyện hoà thân là do Vũ Dương. Nàng muốn ta bênh vực nó thế nào hả?"
"Vừa gặp một kẻ chưa rõ lai lịch mà đã mang vào phủ không chút do dự."
"Tặng đồ cho người ta lại tặng ngọc bội tuỳ thân."
"Rước lấy phiền toái chỉ biết khóc sướt mướt."
"Chuyện hoà thân vừa mới truyền đến đã bất chấp tìm người chịu tội thay, giết người không thấy máu."
"Hiện giờ các ngươi làm những việc lộ liễu như vậy mà vẫn dùng chiêu lấy lùi làm tiến với trẫm. Thôi Viện, nàng còn muốn trẫm bênh vực nó như thế nào!"
Ngừng một chút, Vĩnh Hoà đế liếc thoáng Vệ Ngữ Đường đang vùi đầu khóc, nghiêm khắc nói với Thôi quý phi: "Thôi Viện, nàng xem đi. Nàng đã dạy Vũ Dương thành cái dạng gì!"
Chợt nhớ mình cũng từng góp phần làm tổn thương Vệ Trường Diêu, Vĩnh Hoà đế càng nhíu mày, không dám nghĩ tới cảnh tượng sẽ ra sao nếu sự tình phát triển theo cái kế đã an bài sẵn.
Vừa sợ hãi vừa cả nghĩ, ông ta lại cảnh cáo mấy người ở đây: "Thánh chỉ đã hạ. Việc này sẽ không xảy ra bất cứ thay đổi gì. Nếu có người gây chuyện, trẫm sẽ không hạ thủ lưu tình."
Nói xong, ánh mắt Vĩnh Hoà đế chuyển từ mẹ con Thôi quý phi sang Thôi Hào.
Thôi Hào thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lua-dao-va-tu-xuan-dao/215532/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.