*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhà an toàn nằm trong một tòa nhà thấp tầng ở phía tây nam thành phố, rất gần cảng Bangkok. Hầu hết thời gian Chương Quyết ra ngoài, Trần Bạc Kiều đều ngồi trên chiếc ghế bành gần cửa sổ ngắm cảnh mặt trời dần lặn qua tấm rèm, mà thời gian ít ỏi còn lại anh sẽ dùng để nói chuyện với Bùi Thuật qua điện thoại. Cha của Bùi Thuật – Bùi Thiếu Dũng, từng là một trong các thành viên Hội đồng quản trị của Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa, đã từ chức quản lý và đưa vợ đến định cư tại một quốc gia nhỏ ở phía bắc Liên minh châu Á từ nhiều năm trước. Người ta đồn rằng Bùi Thiếu Dũng bị khai trừ khỏi Hội đồng quản trị là do bất đồng quan điểm với vị chủ tịch Trần Triệu Ngôn, nhưng điều đó không phải sự thật. Bùi Thiếu Dũng ngược lại là hạt giống mà Trần gia gieo ở phía bắc Liên minh châu Á, chỉ đang chờ thời cơ thích hợp để bén rễ nảy mầm. Trần Bạc Kiều không chắc khi nào Chương Quyết sẽ trở về từ bệnh viện thú y, cho nên chỉ nói ngắn gọn, thuật lại diễn biến từ đầu đến cuối cho Bùi Thuật. Việc Trần Bạc Kiều đột nhiên được cứu lần này rất quan trọng, Bùi Thuật không dám khinh thường, còn gọi thêm vài cố vấn đến. Nghe Trần Bạc Kiều nói xong, mấy người thì thầm thảo luận vài phút, sau đó nhanh chóng đưa ra giải pháp tốt nhất cho tình huống hiện tại, rồi thông qua Bùi Thuật nói lại cho Trần Bạc Kiều. Thái độ của Bùi Thuật tự dưng trở nên do dự và nghiêm túc một cách bất thường, điều này khiến Trần Bạc Kiều cảm thấy mấy người cố vấn mà cha hắn mang đến hẳn là có ý kiến gì đó không văn minh. “Chắc mày sẽ không thích phương án của họ đâu.” Bùi Thuật ậm ờ. Trần Bạc Kiều cũng không thấy bất ngờ: “Mày nói xem.” “Con trai của một nhà chính khách ở quốc gia mới dẫn theo một đội lính đánh thuê thượng hạng, bắt cóc mày nhập cảnh trái phép vào Thái Lan qua đường hầm bí mật xuyên biên giới. Tất cả những nhân vật có liên quan tới hành động này, chỉ cần để lộ ra, sẽ lập tức trở thành bằng chứng tố cáo mày phản quốc, cho dù mày có biện minh thế nào đi chăng nữa, cũng mãi mãi là vết nhơ không bao giờ có thể xóa bỏ,” Bùi Thuật lại nói, “Vậy thì với mày mà nói, toàn bộ cuộc giải cứu này chỉ là một quả bom hẹn giờ mà thôi. Mày phải thừa nhận điều này.” Nghe đến đây, Trần Bạc Kiều có lẽ đã hiểu nội dung của kế hoạch. Không chỉ mất nết mà còn trơ trẽn nữa, song anh cũng không vội ngắt lời Bùi Thuật. “Nhưng phải làm sao để biến một cuộc giải cứu thành bắt cóc?” Bùi Thuật tiếp lời. “Chương Quyết muốn mày giải mã gen cho cậu ta, vậy trong cơ thể cậu ta chắc chắn khuyết thiếu bộ phận nào đó, sẽ thế nào nếu chúng ta có thể lấy nó làm động cơ lần này của cậu ta?” “Giả thiết loại thuốc mà Chương Quyết cần phải giải mã gen, trong khi chủ tịch Trần chỉ có một đứa con là mày, mày lại bị Liên minh châu Á xử tử hình, vì lẽ đó Chương Quyết bắt cóc mày cũng rất hợp lý.” “Hơn nữa, cha của Chương Quyết là chính khách ở quốc gia mới, cũng đóng góp một phần vào vụ bắt cóc này, ngược lại xóa tan hiềm nghi tạo phản cho mày luôn. Vì nếu mày có quan hệ với Bắc Mỹ thì họ cần gì phải…“ “Bùi Thuật,” Trần Bạc Kiều ngắt lời hắn, “Đủ rồi.” Bùi Thuật dừng lại. Anh kéo rèm cửa sổ ra một ít, nhìn những con tàu chở hàng đang cập vào bến từ xa, cùng những thùng container được bốc lên xếp chỉnh tề như xếp gỗ. Mà Bùi Thuật đầu dây bên kia vẫn đang hít thở một cách nặng nhọc. Trên đường đến Thái Lan, Chương Quyết từng nói với anh rằng: Anh là anh hùng. Khi ấy Trần Bạc Kiều không trả lời. Sau khi tốt nghiệp Trường Cao đẳng Roche, bất chấp sự phản đối quyết liệt của cha mình, Trần Bạc Kiều thi vào Học viện Quân sự Liên minh châu Á, bởi vì anh muốn làm anh hùng. Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, Trần Bạc Kiều cũng muốn làm anh hùng, sau lần bị trúng đạn trong một cuộc phục kích năm hai mươi tuổi rồi được Phó Tổng thống biểu dương, Trần Bạc Kiều cũng cho rằng mình sẽ trở thành anh hùng. Nhưng đó đều là những chuyện từ rất lâu về trước. Lâu đến mức anh không còn nhớ nổi cái người ngây thơ và chính trực ngày ấy rốt cuộc có phải là mình hay không. Chẳng qua, ngay cả khi không phải là anh hùng, Trần Bạc Kiều anh cũng không phải kẻ hèn nhát. Lát sau Bùi Thuật quyết định lùi một bước, cười nói: “Tao bảo rồi mà, mày sẽ không thích đâu,” song vẫn không ngừng thuyết phục, “Nhưng đây là giải pháp tốt nhất rồi. Chương Quyết tự gây ra rắc rối lớn như vậy, cũng nên chịu trách nhiệm đi chứ.” “Bùi Thuật,” Trần Bạc Kiều nói, “Phiền thì phiền thật đấy, nhưng tao không có bỉ ổi như vậy.” Có lẽ vì thái độ quá cương quyết của anh, Bùi Thuật cũng không còn giữ được bình tĩnh mà bóc trần sự thật: “Không bỉ ổi mà mày làm đổ thuốc của cậu ta!” Trần Bạc Kiều không nói được nữa. Bởi vì trên đời này chắc chỉ có một mình Chương Quyết là tin anh không cố ý thôi. Anh cũng thừa nhận bản thân khi ấy quá tò mò, không cân nhắc hậu quả, liều lĩnh quá mức. Sau khi cuộc nói chuyện lâm vào cục diện bế tắc, Bùi Thuật vẫn quyết định lên tiếng phá vỡ sự im lặng, hắn bình tĩnh nói: “Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, vậy mày định thế nào đây?” Trần Bạc Kiều nói: “Tao sẽ cùng cậu ấy lên tàu, trong khi đó bọn mày đưa người của Liên minh châu Á đến, rồi đưa Chương Quyết ra ngoài, vì việc này có thể là bằng chứng tao thông đồng với địch phản quốc hoặc cũng có thể là bị mưu hại.” Nhóm cố vấn trao đổi một lát, cho rằng đề xuất này tuy phức tạp nhưng cũng không phải là bất khả thi, vì thế tất cả bắt đầu chuẩn bị lên phương án mới. Cúp máy, Trần Bạc Kiều lại chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa qua 4 giờ chiều, cửa mở.
Chương Quyết cầm theo hai chiếc túi vào cửa, đặt một cái lên bàn ăn, bình thản nói với Trần Bạc Kiều: “Tôi mua bữa tối, không biết có hợp với khẩu vị của anh không, nhưng hẳn là tốt hơn miếng sandwich tối qua.” Y lại đặt cái túi kia xuống đất, từ bên trong lấy ra một cái túi chống bụi nhỏ[1], đến gần Trần Bạc Kiều nhét chiếc túi vào lồng ngực anh rồi nói: “Tặng cho anh.” Trần Bạc Kiều cúi đầu nhìn chiếc túi lụa, lát sau mở ra thì thấy là một chú mèo nhồi bông trông hệt như bé mèo thọt chân mà Chương Quyết vừa đưa đi vậy. Điều này khiến anh không khỏi hơi buồn cười. Anh cầm chân mèo bông hỏi Chương Quyết: “Cậu đã tìm thấy nó ở đâu?” “Ở cửa bệnh viện,” Chương Quyết cúi đầu nhìn nơi tiếp xúc giữa tay anh và chú mèo bông, qua vài giây y mới thấp giọng hỏi: “Anh có thích không?” Trần Bạc Kiều hoài nghi Chương Quyết không hề biết việc người bình thường sẽ không bao giờ đi lấy mèo nhồi bông làm quà tặng cho một Alpha đã trưởng thành, nhưng theo phép lịch sự anh vẫn nhéo cái bụng mềm của chú mèo rồi đưa ra một lời nói dối có thiện ý: “Cảm ơn cậu, tôi rất thích.” Chương Quyết hơi ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn anh. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy phần đuôi mắt của Chương Quyết hơi xếch nhẹ lên trên, tròng mắt trong veo, hình dáng rất đẹp và lông mi dưới rất dài. Đột nhiên, Trần Bạc Kiều lại cảm thấy Chương Quyết cũng không quá tệ, mà chỉ vì khí chất u ám, ăn mặc quá giản dị mới khiến người ta không nhận ra rằng y kỳ thật có một khuôn mặt đẹp. Nhìn nhau giây lát, Chương Quyết muốn xác nhận lại lần nữa: “Thật sao?” Dứt lời liền ngậm chặt miệng, giống như chỉ cần ngậm miệng thật nhanh là Trần Bạc Kiều sẽ coi lời y vừa nói thành lời của người khác vậy. Trần Bạc Kiều mỉm cười nhìn Chương Quyết, tùy tiện lừa dối y: “Thật mà.”
Chương Quyết mím môi, vừa lấy thức ăn ra vừa nói với Trần Bạc Kiều: “Tôi chưa từng tặng quà cho ai nên không biết cách chọn.” Có lẽ vì thực sự tin rằng anh thích món quà mình tặng, nên Chương Quyết cũng bắt đầu nói nhiều hơn. Y mở hộp thức ăn bán thân thiện với môi trường[2], lộ ra bữa tối của bọn họ rồi nói: “Tám giờ tối nay tàu sẽ khởi hành, bảy giờ sẽ có người đến đón chúng ta. Loại chúng ta ngồi là tàu chở hàng, điều kiện đương nhiên sẽ không tốt, chỉ có thể tạm chấp nhận, chờ đến quốc gia mới rồi chắc chắn sẽ tốt hơn.” Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết dọn thức ăn, mở ra bộ đồ ăn dùng một lần xong mới đứng lên đi tới bên bàn ăn ngồi xuống. Cả hai đối diện với một mớ cơm hộp, yên lặng mà ăn bữa tối. Đột nhiên, trong túi Chương Quyết có gì đó rung lên. Y để đũa xuống, lấy ra một chiếc di động mà Trần Bạc Kiều chưa từng thấy qua. Trông mẫu mã rất hiện đại, như là di động cá nhân của Chương Quyết. Chương Quyết cúi đầu nhìn thoáng qua rồi xoay màn hình về phía Trần Bạc Kiều, nói: “Ngày mai sẽ phẫu thuật.” Trần Bạc Kiều nhìn lên thì thấy là ảnh của mèo con thọt chân kia. Người gửi tin nhắn là lễ tân Văn. Khi Chương Quyết đang cho Trần Bạc Kiều xem ảnh, lễ tân Văn lại gửi vài tin nhắn thông báo cho Chương Quyết về tình hình sức khỏe của mèo con tại bệnh viện, với ngữ điệu thân mật và kèm theo rất nhiều icon đáng yêu. Trần Bạc Kiều luôn cho rằng Chương Quyết không phải loại hình giỏi xã giao, ghét tiếp xúc với xã hội, đến hôm nay khi thấy Chương Quyết nhận được sự đón tiếp nhiệt tình như vậy, anh lại nghĩ, thì ra cũng không hẳn là thế. “Nhân viên của bệnh viện à?” Anh hỏi. “Ừ.” Chương Quyết cầm về nhìn một lúc rồi nhanh chóng trả lời tin nhắn, sau đó tắt đi, cùng Trần Bạc Kiều dùng nốt bữa tối ngon miệng này. Trong khi đó, Trần Bạc Kiều lại thấy sự lạ lùng này của Chương Quyết có vẻ rất mới mẻ.
Trần Bạc Kiều chưa từng kết giao với ai, anh không có cơ hội yêu, cũng không có hứng thú tiếp xúc với những người ái mộ mình, đời sống tình cảm thực sự rất tẻ nhạt. Bởi lẽ trong tư tưởng của anh, những người yêu thích anh đều có tâm lý a dua nhàm chán, yêu thích trên thực tế mà họ nói chính là ngoại hình của anh, gia thế và lý lịch ưu tú của anh. Pheromone và hormone[3] là hai thứ ngắn ngủi và không đáng tin nhất trên đời. Mọi người đều đã quen chỉ nghĩ cho chính mình, không có ai ngốc như Chương Quyết. Không ai sẽ đem máy định vị dính máu cùng thịt nát từ cơ thể người khác trộm giấu đi. Trần Bạc Kiều lẳng lặng nhìn Chương Quyết, hồi lâu mới cất tiếng gọi: “Chương Quyết.” Chương Quyết ngước nhìn anh, đôi mắt thoáng chút mơ hồ hỏi lại: “Sao vậy?” Trần Bạc Kiều dường như rất muốn hỏi, Chương Quyết tự mình chạy đến Liên minh châu Á chuốc lấy khổ là xuất phát từ tâm tư gì. Phải biết rằng làm bạn cùng lớp bao nhiêu năm thời trung học, anh và Chương Quyết còn chưa giao tiếp với nhau quá vài câu. Nhưng rốt cuộc Trần Bạc Kiều chỉ nói: “Không có gì.” “Ò.” Chương Quyết lại ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục ăn. [1] Túi chống bụi ↑
[2] Hộp thức ăn bán thân thiện với môi trường: Vỏ ngoài làm bằng giấy, phần đựng thức ăn là nhựa, nói chung là hạn chế dùng đồ nhựa nhất có thể nhưng vẫn nửa này nửa họ nên gọi là bán thân thiện ↑
[3] Pheromone và hormone: đều là kích thích tố thu hút bạn tình trong kì động dục, điều này có thể xảy ra ở cả hai chủ thể Alpha và Omega bất kì, không nhất thiết phải là người yêu, nên nói không đáng tin cũng đúng ↑
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]