Giang Thâm cực kỳ hối hận đã cho không một quả trứng, vì sau khi học múa xong cậu thật sự đói đến choáng đầu hoa mắt, rót nước vào bụng cũng có thể kêu lên tiếng vang. Cô Lâm nhịn không được cười, “Đói thế à?”
Giang Thâm định bụng ở lại quét dọn vệ sinh, nghe thế thì thấy mình có chút đáng thương, “Đói ạ.”
Cô Lâm cười lấy ra một bao bánh quy ở trong túi, “Đi ăn đi, để đấy Tống Hân dọn giúp em.”
Tống Hân bày ra dáng vẻ vô cùng bố thí, động lòng từ bi nói, “Đồng ý.”
Giang Thâm ngoan ngoãn cầm bao bánh quy ra hành lang ngồi, để tránh đụng phải Bạch Cẩn Nhất cướp đồ ăn của mình, cậu dứt khoát ngồi xuống cửa sau của quyền Anh quán, kết quả mới ʍút̼ ngón tay thì không biết sao Lại Tùng lại trông thấy cậu.
“Thiên nga nhỏ.” Lại Tùng vẫy vẫy tay với hắn, “Em ăn gì đó?”
“…” Giang Thâm cảm thấy bọn họ hình như đều ăn cơm không no, vì sao ai gặp cũng hỏi câu này đầu tiên vậy?
Lại Tùng từ trước đến nay rất thân thiện, cố ý đi ra ngồi cạnh cậu, “Bánh quy sao? Ăn cái này sao mà no?”
Giang Thâm lẩm bẩm: “Em chỉ có mỗi cái này…”
Lại Tùng hỏi, “Sao không mang theo mấy quả trứng?”
“Có mang.” Giang Thâm thở dài, “Nhưng cho Bạch Cẩn Nhất một quả rồi.”
Lại Tùng trợn tròn mắt, kỳ quái hỏi, “Em cho nó ăn làm gì?”
Giang Thâm nhăn mày, “Cậu ấy bảo muốn ăn mà.”
“Nó còn ăn hϊế͙p͙ em vậy luôn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lau-kinh-cuu/2665576/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.