Chiều hoàng hôn cuối mùa thu, ánh tà dương tựa như giấy thiếc vàng phủ quanh ngọn núi ở nơi xa. Giang Thâm và Thanh Linh Tử bắt chuyến xe cuối cùng về nhà, một người thì ôm bản vẽ, một người thì ôm đôi giày, cả hai đều trầm mặc chẳng nói chẳng rằng.
Phong cảnh ngoài cửa sổ hệt như một đoạn phim quét ngang ánh mắt của Giang Thâm, dường như đây là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn quang cảnh kia mà thở dài thở ngắn đầy phiền não.
Thiếu niên không cảm nhận được mùi vị của nỗi buồn, nhưng nỗi buồn ấy vừa chua xót vừa đau khổ, quả thật không cảm nhận được vẫn tốt hơn.
Thanh Linh Tử xuống xe, nhỏ đeo bản vẽ lên vai rồi nhìn Giang Thâm nói, “Bạn đừng nói cho anh tớ là tớ biết rồi nhé.”
Giang Thâm há miệng, bất lực nói “được” đồng ý, thầm nghĩ sao hai người này đều muốn cậu giấu giấu giếm giếm, thật sự đau đầu mà.
Hai người cùng nhau đi về nhà, lúc băng qua ruộng lúa thì Thanh Linh Tử thốt nhiên khựng lại.
Giang Thâm xuôi theo ánh mắt của nhỏ nhìn thử, lúa trêи cánh đồng đã thu hoạch hơn phân nửa, phần rơm không dùng đến được xếp chồng chất giữa thửa ruộng, tầm một hai tháng nữa người lớn sẽ đưa rơm đi đốt hết, dùng làm phân bón thì năm sau sẽ có một mảnh đất phì nhiêu màu mỡ.
“Thâm Tử này.” Thanh Linh Tử nhẹ giọng hỏi, “Bạn muốn tiếp tục nhảy múa không?”
Giang Thâm suy nghĩ hồi lâu mới mơ màng đáp lại, “Tớ cũng không biết…” Dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lau-kinh-cuu/2665565/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.