Sáng sớm nay lúc thức dậy, Dương Thiệu Hủy vẫn còn nhớ mãi chiếc gạt tàn thuốc hình “lá sen” tối qua, hình như cô chưa từng thấy ở đâu bán nó cả, xem ra rất khác biệt, không biết có thể mua một cái mang về hay không…
Cô đi xuống lầu, Trần Mao Tú đã đến rồi, trêи bàn được bày biện cháo gạo, bánh quẩy và sữa đậu nành.
Dương Thiệu Hủy: “…”
Trần Mao Tú cười mời cô đến, “Tiến sĩ Dương mau ăn sáng đi.”
Dương Thiệu Hủy lúng túng nói, “Đã bảo đừng gọi tôi là tiến sĩ rồi mà…” Cô quấn tóc lên ngồi xuống ăn cháo, phát hiện vị rất ngon, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Trần Mao Tú nhìn ra được, “Tôi tự mình nấu đấy, cô ăn nhiều một chút.”
Cuối cùng Dương Thiệu Hủy ăn hai bát lận, nên không thể nhét thêm được bánh quẩy và bánh trứng nữa, thế là Trần Mao Tú đánh phải bỏ vào túi mang theo lên đường.Bánh trứng
Bởi vì muốn tới hồ nước nên Trần Mao Tú cố ý sửa chữa lại chiếc xe Jeep trong nhà, Dương Thiệu Hủy đến gần xe mới phát hiện ghế lái phụ có một người đang ngồi.
Thẩm Thụ Bảo đang mặc đồ lao động, xuống xe gật đầu với cô, “Xin chào, tôi là bạn của Cẩu Mao.”
Vẻ mặt Dương Thiệu Hủy đầy khó hiểu: “Cẩu Mao là ai?”
Trần Mao Tú rất mắc cỡ: “Là tôi… Đây là bạn tôi, hôm qua tôi từng nhắc đến với cô đấy, là người học hành siêu giỏi, thi đậu đại học được cả thôn đốt pháo ăn mừng á.”
Dương Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lau-kinh-cuu/2665473/chuong-62.html