Sắc mặt Chu Húc biến thành màu đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt tươi cười duy trì cả buổi rốt cuộc biến mất, y nhìn chằm chằm Thẩm Mộng, giọng điệu trầm thấp, “Thầy Thẩm, tôi cho là chúng ta có thể trở thành bạn.”
“Bạn?” Thẩm Mộng hiếm khi bị chọc cười, hắn quơ quơ thuốc côn trùng trong tay về phía Chu Húc, “Tốt nhất cậu không nên khôi phục nguyên hình ở trước mặt tôi, nếu không, giết cậu.”
Đuổi theo bóng dáng của Thẩm Mộng, mãi đến khi hắn đi vào phòng ngủ chính, Chu Húc ngửi mùi thuốc côn trùng gắt mũi trên người mình sắc mặt âm u, dĩ nhiên chút thuốc côn trùng ấy không có tác dụng gì với y, chuyện này Chu Húc biết Thẩm Mộng cũng biết.
Thẩm Mộng chỉ là vì ghê tởm y mà thôi.
Phòng cho khách vừa dơ vừa loạn, vừa nhìn chính là căn bản không tính toán tiếp khách, Chu Húc lấy tay quạt bụi trước mặt, ánh mắt âm u.
Sáng hôm sau, Thẩm Mộng liền bị hiệu trưởng tìm, trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Vương vẫn là bộ dạng cười tủm tỉm, ông liền giống như mấy ông già bình thường, vui vẻ trò chuyện việc nhà với Thẩm Mộng, cứ như vậy hàn huyên mười phút, hiệu trưởng Vương mới nói ra mục đích mình mời Thẩm Mộng tới.
“Thầy Thẩm, gần đây trong trường xuất hiện một vài lời đồn đãi, thầy biết không?” Hiệu trưởng Vương nói: “Nội dung của lời đồn chính là thầy cùng với giáo viên dẫn đội của nhóm trao đổi sinh, thầy nên hiểu ý tôi là gì.”
“Tôi không hiểu.” Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-yeu-toc-o-hien-dai/2519685/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.