Phần tư liệu thân phận kia quá mức cố ý, Thẩm Mộng căn bản sẽ không quan tâm kỹ, búng tay một cái, trên đầu ngón tay là một ngọn lửa xinh đẹp, ngọn đèn dầu không biết đã bao nhiêu năm không được đốt lên lại tỏa sáng, ở trong tù giam trống rỗng này lại có vẻ đặc biệt sáng ngời.
“Bức họa phong ấn có phải ở chỗ này hay không chúng ta đã chứng minh rồi, như vậy, vì cái gì trên ngọn đèn dầu sẽ khắc chữ như vậy, cố ý sao? Thẩm Mộng híp mắt, khóe miệng cong lên, trong mắt mang theo nghiền ngẫm, “Có đôi khi, loại địa phương không thích hợp này, chính là tất cả ngọn nguồn.”
Chu Húc dán lại, mắt nhìn chằm chằm cây đèn dầu trong tay Thẩm Mộng, “Ý của anh là, thứ này, chính là chỗ không thích hợp, chúng ta có thể ra ngoài hay không là dựa vào thứ này?”
Ngọn lửa yếu ớt lung lay muốn lụi*, le lói ở trong tay Thẩm Mộng, tựa như muốn tắt, lại tựa như vĩnh viễn sẽ không tắt.
(*摇摇欲坠 diêu diêu dục trụy.)
“Ước nguyện hài nhi là đi ra ngoài như thế nào.” Thẩm Mộng lẩm bẩm, “Nếu như nơi đây thật sự có Bức họa phong ấn, nếu như Ước nguyện hài nhi thật sự do người đàn ông này sinh ra mà nói, vậy Ước nguyện hài nhi là như thế nào phá bỏ Bức họa phong ấn, ra tới bên ngoài khu y học.”
Chu Húc giống như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, giọng điệu lại mang theo điệu nhạc, “Đây chính là vấn đề, sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-yeu-toc-o-hien-dai/2519669/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.