Chương trước
Chương sau
Vạn năm trước, tứ đại Yêu tộc đều ở trên đỉnh của Yêu giới, bọn họ có được yêu lực cường hãn mà những Yêu tộc khác không cách nào khống chế được, ngược lại với đó, tỷ lệ sinh dục của bọn họ vô cùng thấp, thậm chí gần trăm năm không cách nào ra đời một người nối dõi, lại không cách nào kết hợp với Yêu tộc khác.

Trên thực tế nói cách khác, chỉ cần tứ đại Yêu tộc không giải quyết vấn đề con nối dõi, một ngày nào đó sẽ diệt vong.

Rừng rậm nơi xa phát ra tiếng thanh thúy giống như chuông gió, Thẩm Mộng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chim vỗ cánh phành phạch bay loạn bốn phía, tiếng kêu hoảng sợ, giống như bị người nào đó xua đuổi, Chu Húc híp mắt, khoảnh khắc Thẩm Mộng không chú ý, nhanh chóng nhắm tới rừng rậm phía xa.

Thẩm Mộng vươn tay, nhưng không cách nào bắt được con nhện cực trơn* này, trơ mắt nhìn Chu Húc xông vào trong rừng, Thẩm Mộng thầm mắng một tiếng, đứng dậy đi theo.

(*Nguyên văn 滑不溜秋* hoạt bất lưu, thu từ bất lưu thu là phương ngôn, dùng nhấn mạnh, từ đằng trước.)

Đến lúc này hắn còn chưa biết rốt cuộc Chu Húc tới nơi này làm gì.

Con bướm màu đỏ hư ảo bay lên khỏi đầu vai Thẩm Mộng, dẫn hắn đi về phía trước, nơi này căn bản không có đường, toàn bộ dựa theo lối nhỏ Chu Húc bước ra lúc trước, đợi đến khi Thẩm Mộng rốt cuộc đuổi tới, hắn thấy Chu Húc đứng ở bãi đất trống, nhìn về phương xa.

Mùi gay mũi nói cho Thẩm Mộng, đây chính là nơi vừa rồi mình phát hiện tin nhắn của Chu Húc, mỡ cháy đen nhánh dưới đất cũng chứng minh hắn không đoán sai, nhưng mà, đèn lồng dán bằng giấy đỏ rách nát kia cũng không thấy đâu.

“Lại để cho nó chạy thoát, thật là giảo hoạt.” Chu Húc nhìn vết bẩn màu đen dưới chân, trên mặt mang theo nụ cười sâu xa, y nghiền hòn đá nhỏ dưới chân, vẻ mặt có chút khủng bố.

Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, hắn đi lên phía trước, giơ tay chặt một cái vào gáy Chu Húc, “Hình như tôi đã nói với cậu, bảo cậu đừng chạy loạn khắp nơi giống như chó điên.”

Ăn đau che lại cổ, Chu Húc có phần ủy khuất nhìn hắn, “Thầy Thẩm, tôi và anh đều là người trưởng thành, sao có thể có loại cách nói ai giam cầm ai này a?”

Trực tiếp túm cổ áo Chu Húc, ấn người vào thân cây, đôi mắt đỏ sậm của Thẩm Mộng tràn đầy lạnh lẽo, hắn thật sự là hận không thể giết chết người này, bình thường vào lúc này Chu Húc đều là nghe lời cực kỳ, ngoan ngoãn bị hắn túm chặt, ngoan ngoãn bị hắn ấn ở trên cây, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn.

“Tôi khuyên cậu đừng nên khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.” Thẩm Mộng siết chặt cánh tay y, xương cốt y không chịu nổi lực kia mà phát ra tiếng răng rắc, như là tiếng khoai tây bị cắn nát ở trong miệng.

Chu Húc phát ra tiếng than đau, tựa trán vào lồng ngực Thẩm Mộng, rõ ràng đau đến run rẩy nhưng lại phát ra tiếng cười rách nát, trước giờ Thẩm Mộng đều không nhìn thấu người này, không rõ rốt cuộc y đang cười cái gì, cũng không rõ rốt cuộc có thứ gì để có thể khiến y cười.

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán, Chu Húc dựa vào thân cây, ra vẻ thả lỏng trêu chọc: “Thầy Thẩm thật sự là bất cận nhân tình*.”

(*不近人情 Không gần, không theo thường tình con người.)

“Đây là cảnh cáo!” Giọng Thẩm Mộng vang lên bên tai, Chu Húc hơi nâng mắt là có thể nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Thẩm Mộng, cùng với lông mi dài quá phận, lệ chí nơi khóe mắt kia đều đang hấp dẫn y, có phải nên nói không hổ là yêu quái hay không? Chu Húc liếm liếm môi.

Lúc Thẩm Mộng nhìn về phía khác hôn lên lệ chí ở khóe mắt hắn là một chuyện khiến y vô cùng hưng phấn, cho dù trả giá là bản thân bị cùi chỏ thúc vào bụng thiếu chút nữa nôn ra nước chua. Chu Húc che bụng cười lớn, trong mắt mang theo xâm lược mười phần, cho dù hoàn cảnh hiện tại xấu cũng không khiến y từ bỏ việc đi săn con bướm xinh đẹp này.

Hồ điệp kỳ lạ lại hoàn mỹ đến cỡ nào, vì cái gì y không phát hiện sớm a?

Bị nhìn bằng loại ánh mắt này là một chuyện vô cùng mới lạ, Thẩm Mộng chờ y cười xong mới kéo người lên khỏi mặt đất, hắn không tin người này sẽ làm chuyện vô ích, nếu như y ném cây đèn ở chỗ này, vậy thì có mục đích của y.

Thẩm Mộng kéo người tới chỗ vết bẩn bên kia, “Cậu biết người kia rốt cuộc ở nơi nào, đúng không.”

Chu Húc nghiêng đầu, “Có phải thầy Thẩm nghĩ tôi quá vạn năng rồi hay không, tuy rằng tôi quả thật rất hoàn mỹ, có phải thầy Thẩm yêu tôi rồi?”

“Hình như cậu nghĩ sai một chuyện, nếu như tôi dám bẻ gãy tay cậu, liền có thể khiến cậu chết không đối chứng.” Thẩm Mộng uy hiếp y vô cùng thuận tay, trong mắt mang theo không kiên nhẫn, dường như chỉ cần Chu Húc nói thêm một câu vô ích nữa hắn liền trực tiếp phế đi người này.

Chu Húc bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Thì ra thầy Thẩm đã tìm được phương pháp hủy thi diệt tích rồi, thật sự là chúc mừng thầy Thẩm.”. ngôn tình ngược

Bộ dạng giả ngu ngay cả ngụy trang cũng khinh thường.

Thẩm Mộng nhìn y, đột nhiên nở nụ cười, Thẩm Mộng không thường xuyên cười, thậm chí càng nhiều thời điểm là cười lạnh, nụ cười này không khỏi làm Chu Húc ngây người một chút, quả nhiên, Hồ điệp thật tình cười rộ lên là có thể mê hoặc tất cả mọi người.

“Tôi biết cậu cũng không muốn chết, cậu khiêu khích tôi với điều kiện tiên quyết là tôi sẽ không giết cậu.” Thẩm Mộng rút một con dao kề ở huyệt thái dương y, “Cậu xác định muốn cùng tôi thí nghiệm vào ngay lúc này, rốt cuộc tôi có dám ra tay hay không.”

Chu Húc nhướng mày, y thu hồi tươi cười, đôi mắt đen nhánh xoay vòng, Thẩm Mộng nói không sai, y cũng không muốn chết, có một bạn chơi thú vị như Thẩm Mộng, làm sao y có thể muốn chết.

Lấy ra một mảnh giấy từ trước ngực, mảnh giấy cũ màu đỏ chỉ bé bằng móng tay, giống y hệt giấy đỏ ở trên cái đèn cũ nát kia.

“Này là vừa mới bắt đầu tôi đã cất lại, quỷ ảnh cầm đèn kia là người canh mộ.” Chu Húc thu lại bộ dạng hi hi ha ha của mình, “Thầy Thẩm nên biết, vị trí của người canh mộ ở Yêu giới là như thế nào, cho nên tôi mới nói, nơi này có một mộ cổ.”

Thẩm Mộng nhíu mày, hắn đương nhiên biết người canh mộ là gì, hiện tại điều hắn đang nghi ngờ chính là, vì cái gì nơi này sẽ có người canh mộ của Yêu giới.

Người canh mộ, ý nghĩa như tên chính là người canh mộ, đây là một loại yêu quái ra đời ở phần mộ của Yêu giới, thân thể cùng hình dạng cụ thể bất định, nhưng chức trách duy nhất của bọn chúng chính là canh giữ phần mộ này, thẳng đến khi biến mất.

Thẩm Mộng lấy tảng đá từ trong ngực ra, nhìn đồ đằng phía trên tảng đá, Thẩm Mộng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ nơi này thật sự có phần mộ của tộc Thương Long?”

“Có hay không đi xem sẽ biết.” Chu Húc động động cánh tay vừa mới bị Thẩm Mộng bẻ gãy, chỉ một lúc sau y liền có thể hoạt động, đủ để cho thấy năng lực khôi phục biến thái của y.

“Đi theo tôi.” Chu Húc hưng phấn vẫy vẫy tay với Thẩm Mộng, “Ngày hôm qua tôi đuổi theo nó cả đêm, hiện tại nó thấy tôi liền chạy, thật vất vả tóm được sơ hở, đừng cho nó phát hiện.”

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu đến trên mặt Chu Húc, Chu Húc hơi ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ánh mặt trời chói mắt đâm vào mắt y, Chu Húc nheo nheo mắt, màu đỏ tươi chợt lóe mà qua.

Đi theo Chu Húc tiến lên phía trước, Thẩm Mộng ngoài ý muốn phát hiện bọn họ vậy mà trở lại gần chỗ thôn bỏ hoang, một đám học sinh bị bỏ lại trơ mắt nhìn bọn họ, thấy bọn họ trở về liền vội vàng hô hào, chạy đến trước mặt bọn họ.

Bị nhiều học trò vây quanh, Chu Húc cũng không có ý tứ dừng lại, trực tiếp đẩy học trò đứng cản ở trước mặt y ra, học trò khiếp sợ đứng tại chỗ nhìn theo y, y rồi lại không thèm để ý tiếp tục đi lên phía trước.

Lúc Thẩm Mộng giữ y y mới quay đầu lại, mỉm cười hỏi, “Sao thầy Thẩm không đi?”

Trong nháy mắt, cho dù là Thẩm Mộng hay là đám học trò đều hiểu rồi, Chu Húc căn bản cũng không để bọn họ vào mắt, giống như trước mắt là cỏ dại, cản đường, vậy dẫm qua.

Nếu là loại thái độ này, vậy không trách đám tiểu yêu quái kia hoàn toàn không tín nhiệm y, người này hoàn toàn chính là tư tưởng ích kỷ, hơn nữa không thèm để ý đến cảm thụ của người khác chút nào.

Chu Phi Vũ cùng mấy tiểu yêu quái khác đã bắt đầu phát run, tiểu tử yêu quái Hoàng Mao kia lúc vừa đến trường liền gây chuyện, lúc trước ngang ngược càn rỡ thế nào thì ngay tại lúc này liền run rẩy lợi hại bấy nhiêu, ngược lại trong mắt những học trò khác đều mang theo phẫn nộ, mấy nam sinh muốn mở miệng bị Chu Phi Vũ ngăn lại.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, một đấm bay qua, Thẩm Mộng bẻ bẻ đốt ngón tay, lạnh như băng nhìn Chu Húc, “Về sau bớt dùng kiểu ánh mắt này nhìn người, thật thiếu ăn đòn.”

Tuy rằng không bị đánh vào mặt, nhưng nện vào ngực vẫn là rất đau a, Chu Húc dùng một loại ý mắt kỳ lạ nhìn học trò chung quanh, rốt cuộc lúc này mới gật đầu, “Được được được, tôi hiểu rồi, thầy Thẩm vĩnh viễn đều đúng.”

Mắt thấy người này không tiếp tục làm nữa, lúc này Thẩm Mộng mới chỉ chỉ Chu Phi Vũ, “Trò tìm mấy bạn khác trở về, buổi khảo sát hôm nay của chúng ta đã kết thúc, hiện tại trở về khách sạn.”

Vừa nghe không cần ở lại chỗ này đối mặt với Chu Húc, Chu Phi Vũ vội vàng đồng ý, lập tức chạy ngay cả bóng dáng cũng nhìn không thấy, một con lười bộc phát ra tốc độ như thế, đủ để chứng minh Chu Húc ở trong lòng bọn họ rốt cuộc là dạng ma quỷ gì.

Thẩm Mộng giơ tay, ngoắc ngoắc tay với Chu Húc, trong mắt Chu Húc hiện lên ý cười, vui vẻ chạy đến bên cạnh Thẩm Mộng.

“Người đưa ma là đi đến khách sạn của chúng ta sao?” Thẩm Mộng ghé vào tai y nói nhỏ, “Con đường này chính là lối trở về khách sạn của chúng ta.”

“Thầy Thẩm thật sự muốn biết?” Chu Húc tiến đến bên tai Thẩm Mộng, vòng lấy thân thể của Thẩm Mộng, y gác cằm của mình lên vai Thẩm Mộng, hít một hơi thật sâu, quanh thân đều là hơi thở của người đàn ông táo bạo này, thật sự là… làm người vui sướng.

Học trò chung quanh hít sâu một hơi, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều nghe đến lời đồn về hai vị giáo viên này, nhưng dọc theo đường đi lại có thể dễ dàng phát hiện quan hệ thực tế của hai vị này tương đối kém, nhưng hiện tại bọn họ nhìn thấy gì? ôm ấp tình cảm như vậy?!

Thẩm Mộng làm lơ tầm mắt của mọi người chung quanh, dung túng Chu Húc ôm lấy mình, hắn vươn tay vòng qua sau đầu Chu Húc, vô dùng dễ dàng đặt ở bên gáy Chu Húc, đây là một vị trí nguy hiểm.

“Ôm đủ chưa? trả lời vấn đề của tôi.” Thẩm Mộng lười biếng nói, dường như vào giờ phút này, hoàn toàn không thèm để ý Chu Húc là con nhện hắn ghét nhất.

“Đúng, nó về tới nơi tôi đuổi theo ra, mang theo cây đèn bị tôi đạp nát.” Chu Húc cười ra tiếng, y lẳng lặng đối mặt với Thẩm Mộng, trong mắt mang theo ý cười không cách nào che giấu, “Ông chủ của khách sạn có vấn đề.”

“Có thể chỉnh được thứ ở lầu ba, ông ta đương nhiên có vấn đề.” Thẩm Mộng nói một cách đương nhiên, “Không cần cất giấu, nói hết cho tôi, rốt cuộc cậu phát hiện được gì?”

Chu Húc nghiêng đầu, y buông Thẩm Mộng ra, lui về sau hai bước, “Đều có vấn đề, cho dù là ông chủ hay bà chủ, hay là yêu quái trên lầu, hoặc là nói, con mèo đen này.”

Chu Húc giơ tay lên, một con mèo đen đang nhe răng trợn mắt cắn tay áo y, móng vuốt sắc bén không ngừng cào vào quần áo Chu Húc, Thẩm Mộng nhìn con mèo đen này, này là bị Chu Húc bắt được lúc nào?

“Thế nhân đều nói, mèo đen có thể thông linh, anh nói con mèo đen này không chào đón chúng ta như vậy, rốt cuộc bởi vì chúng ta là yêu quái, hay bởi vì chúng ta là quỷ quái?”

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Mộng thậm chí có thể thấy được Chu Húc không còn là con nhện độc mình biết, mà là một lệ quỷ trèo ra từ địa ngục.

Không phải bởi vì câu nói của y, cũng không phải là do động tác của y, mà là khí chất tự nhiên đã có này, ở trong nháy mắt phá tan thân thể, khiến người ta không khỏi tin tưởng, đây là một lệ quỷ chết mà sống lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.