Trầm mặc lan tràn toàn bộ lầu một, toàn bộ không gian an tĩnh đến quá phận, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng, đánh vỡ trận yên tĩnh này chính là có người đẩy cửa tiến vào, Chu Húc ôm mèo nhìn chằm chằm người ở cửa, trên mặt mang nụ cười sâu xa.
Người đẩy cửa vào căn bản không nghĩ tới sẽ đối mặt với cảnh tượng này, cậu cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, nhất là khi thấy Chu Húc đang nhìn chằm chằm cậu, hai chân thiếu chút nữa run thành cái sàng.
Chu Húc vuốt tai mèo đen, nhìn cậu không chút để ý, “Chu Phi Vũ? Bạn học Chu, trò đi ra ngoài làm gì?”
Chu Phi Vũ rõ ràng càng hoảng sợ hơn, cậu vội vàng tránh ra một bước, để cho học sinh phía sau tiến vào, Tóc Vàng mang theo nghi hoặc lại gần, liếc mắt thấy Chu Húc, trong lòng điên cuồng đệch mấy tiếng, hai người lặng lẽ co rúm lại.
“Thì ra còn có một bạn học khác, như vậy, hai trò đi ra ngoài làm gì?”
Tóc Vàng lấy tay vỗ Chu Phi Vũ một cái, Chu Phi Vũ miễn cưỡng đè xuống sợ hãi trong lòng, “Chúng em muốn ra ngoài xem thử tín hiệu điện thoại có khôi phục hay không.”
Chu Húc đáp lại một cách nhàn nhạt, cũng không biết có tin hay là không, y nắm phần gáy của mèo đen, dưới lầu lại lâm vào tĩnh mịch, Tóc Vàng nhìn thoáng qua cầu thang, nghĩ như thế nào mới có thể nhanh chóng chạy lên.
“Vậy… thầy Chu, bọn em đi đây.” Chu Phi Vũ thận trọng dịch về trước hai bước, lôi kéo Tóc Vàng liền chạy.
Ném mèo đen sợ tới mức xù hết lông xuống dưới đất, Chu Húc quay đầu nhìn bọn chúng, “Ai cho hai trò đi.”
Ông chủ phản ứng cực nhanh, ôm mèo đen tránh thoát được một kiếp liền chạy ra đằng sau, cả tầng lầu cũng chỉ còn lại có ba người.
“Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, nhưng phải chọn đúng mục tiêu, bằng không thì, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.” Cả người Tóc Vàng phát run, Chu Húc lướt qua bọn họ, bước lên cầu thang, mỗi một bước lại khiến cho ván gỗ cũ nát phát ra tiếng kẽo kẹt.
Lúc đi đến chỗ ngoặt, Chu Húc dừng bước, “Thầy trò một hồi, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Mãi đến khi bóng dáng của Chu Húc hoàn toàn biến mất, lúc này Chu Phi Vũ cùng Tóc Vàng mới thở phào nhẹ nhõm, Tóc Vàng cả người mềm nhũn ngã xuống cầu thang, sờ sờ trán, một tay mồ hôi lạnh, “Trời ạ, Lười*, thầy Chu đây là đang uy hiếp chúng ta sao?”
(*Bạn Vũ là con lười tinh ấy, mấy nàng nhớ hơm.)
Tóc Vàng bò dậy đến trước mặt Chu Phi Vũ, “Vậy còn có thể là nói với ai? Chẳng lẽ là thầy Thẩm?”
“Cậu cũng đừng nhắc đến thầy Thẩm, thầy Thẩm chính là một nhân loại, xui xẻo bị thầy Chu quấn lên, đã rất đáng thương.” Trong mắt Chu Phi Vũ mang theo thương cảm, “Tớ thật sự không thể nào tưởng tượng được bị ác ma kia quấn thân là có cảm giác gì.”
Tóc Vàng nghĩ một chút, lập tức sợ run cả người, “Không được, thật là đáng sợ.”
Lúc hai người đỡ nhau trở về phòng của mình, cũng hạ quyết tâm lần sau phải chú ý, ngàn vạn lần không thể nổi bật ở trước mặt Chu Húc bị y để ý.
Trên lầu, Thẩm Mộng ngậm một điếu thuốc nằm trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài hẳn là đã được dọn dẹp, đại thụ bị thổi ngã cũng được kéo đi, so với ban ngày quả thật chính là hai thế giới, trong hành lang truyền tới tiếng bước chân, Thẩm Mộng nhìn qua, Chu Húc đi ra từ bên trong.
Mảnh kính vỡ tối hôm qua bị chấn nát đã được dọn sạch, nhưng cửa sổ vẫn không đổi kính mới, khói thuốc lượn lờ trực tiếp bị gió thổi đi, ngay cả chút dấu vết cũng không để lại.
Chu Húc dừng bước bên cạnh Thẩm Mộng, đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn điếu thuốc Thẩm Mộng vân vê ở ngón tay, Thẩm Mộng không hút hết điếu thuốc này, phần lớn đều là để nó tự cháy theo gió.
“Vừa rồi cậu làm gì ở dưới? Động tĩnh lớn như vậy.” Thẩm Mộng xoay người, dựa toàn bộ người vào bệ cửa sổ, sắc bén trong con ngươi đỏ thẫm làm cho người ta không dám nhìn thẳng, Chu Húc để ý thấy hắn thay một bộ quần áo, quanh năm mặc áo sơ mi trắng như hắn vậy mà cũng mặc vào một bộ âu phục lịch lãm.
Chính là ngay cả nút áo cũng không cài, áo sơ mi trắng bên trong mở đến ngực.
“Thầy Thẩm, anh thay đồ?” Vấn đề vừa rồi hiển nhiên không có lực hấp dẫn như Thẩm Mộng lúc này, hai mắt Chu Húc tỏa sáng nhìn ăn vận của Thẩm Mộng, hận không thể tự tay lột chúng nó xuống.
Vê tắt điếu thuốc trong tay, gân xanh nổi lên trên trán Thẩm Mộng, hắn đen mặt cười lạnh, “Tôi hỏi cậu chính là cậu đã làm trò gì, mà không phải hiện tại tôi mặc cái gì.”
Tránh thoát nắm tay Thẩm Mộng đánh tới, Chu Húc lùi về sau hai bước, nhìn hắn một cách bất đắc dĩ, “Thầy Thẩm, anh vẫn là như vậy, tôi cho rằng chúng ta đã là bạn, hơn nữa hiện tại rõ như ban ngày, nói không chừng bọn học sinh liền ra.”
Bị dùng một lý do căn bản sẽ vô dụng uy hiếp không biết bao nhiêu lần, Thẩm Mộng ấn y vào cửa sổ, một bộ dạng muốn ném y xuống.
Tay Chu Húc bắt lấy bệ cửa sổ, quay người tránh khỏi cửa sổ, lại trong nháy mắt nắm chặt cổ tay Thẩm Mộng, chỉ mấy giây, cao thấp đảo ngược, Chu Húc cười tương đối sung sướng, “Lúc nào cũng bị anh khi dễ, tôi rồi cũng sẽ phản kháng, thầy Thẩm anh thấy đúng không.”
Trong hành lang trống rỗng, chỉ có hắn và Chu Húc, tơ nhện khống chế hành động của hắn, sợi tơ trong suốt trói lại cổ tay hắn từng tầng thật dày giống như trói mãnh thú, bởi vì buộc quá chặt ngón tay trở nên có hơi trắng.
Thẩm Mộng không giãy giụa, hắn động động ngón tay một chút liền mặc kệ, hắn lại muốn nhìn thử rốt cuộc Chu Húc muốn làm gì.
Chen tay vào lòng bàn tay Thẩm Mộng, mười ngón tay đan vào nhau, Chu Húc cũng không làm ra hành động quá khích nào, y chỉ dựa trán vào vai Thẩm Mộng, nhắm mắt lại, giống như là ngủ rồi.
Thẩm Mộng ngửa đầu, hắn nhìn thấy trần nhà che kín bụi đất, đèn treo trên trần hơi lay động, từ khi ra đời đến nay, cũng không có ai cách hắn gần như vậy, da thịt kề sát, xuyên qua vải vóc liền có thể cảm nhận được độ ấm của thân thể đối phương.
Trên người Chu Húc quanh năm mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm này không phải mùi hoa, mà là chứng minh toàn thân y đều là độc.
Liền ở chỗ này, một cánh cửa cách bọn họ gần nhất đột nhiên mở ra, biểu tình của cô bé cứng lại trên mặt, cô hoảng sợ nhìn hai vị thầy giáo đang ôm nhau, đóng cửa cái rầm.
“Ai?” Chu Húc quay đầu nhìn cánh cửa kia, tóc dài quất đến gò má của Thẩm Mộng, “Bị nhìn thấy.”
Chợt rút cánh tay bị trói chặt ra, Thẩm Mộng ấn chặt đầu Chu Húc, trong mắt mang theo lửa giận mãnh liệt, “Đúng vậy, bị nhìn thấy, vì để cho bọn chúng không hiểu lầm, thầy Chu, chúng ta tới chơi trò nướng nhện thành than đi.”
Không đợi Chu Húc mừng rỡ hô được, cả tòa lầu đều lay động, Chu Húc không đứng vững, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Thẩm Mộng, học sinh của lầu hai thét chói tai chạy ra, đèn treo trên trần rơi vỡ rầm rầm, toàn bộ lầu hai lập tức đen nhánh, cái này càng khiến cho tình cảnh càng thêm hỗn loạn.
“Động đất?” Chu Húc bò ra khỏi ngực Thẩm Mộng, y cong khóe miệng đầy hứng thú, “Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải động đất.”
Thẩm Mộng đứng vững, dẫn dắt học sinh rời khỏi khách sạn này, đến bây giờ, từ bão đến động đất, đoán chừng nghiên cứu lần này của bọn họ phải kết thúc rồi.
Lắc lư dừng lại khi tất cả các học sinh rời đi nơi này, tuy rằng không sập, nhưng tường gạch của tòa nhà cũ kỹ này đã nứt ra một đường thật dài, học sinh không có ai bị thương, chỉ là cảm xúc chấn động lợi hại, vài người đều bị dọa khóc.
“Làm sao sẽ vô duyên vô cớ có động đất?” Ông chủ thoạt nhìn có chút không thể tin, ông ta ngồi bệt dưới đất khóc rống, “Khách sạn của tôi.”
Sau lưng ông chủ, bà chủ ôm mèo đen, sắc mặt lạnh lùng.
Di động không có tín hiệu không cách nào liên lạc với trường học, xe đưa đến đã bị hủy do vật nặng rơi trúng lúc động đất, nói cách khác tất cả bọn họ đều bị nhốt ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Chu Húc ngồi xổm trước cửa khách sạn, trong con ngươi đen nhánh mang theo chút dao động, y híp híp mắt, vẻ mặt ý tứ sâu xa không thể diễn tả được bằng lời, Thẩm Mộng đi đến bên cạnh Chu Húc, “Cậu cảm thấy, là ngoài ý muốn sao?”
“Trên thế giới này không có nhiều trùng hợp như vậy.” Chu Húc vươn tay với Thẩm Mộng, “Còn nhớ rõ tiểu Lang yêu ở lầu ba không?”
Kéo Chu Húc lên, Thẩm Mộng mím môi, mới vừa rồi hắn cũng nghĩ đến lầu ba, người canh mộ mặt cóc đen như mực kia đã bị hắn thanh lý sạch sẽ, còn chưa biết có phải là tiểu Lang yêu ở lầu ba kia hay không.
“Tòa nhà này còn chưa sập, hẳn là có thể đi lên.” Chu Húc vuốt cằm lẩm bẩm, Thẩm Mộng chưa kịp giữ y lại, liền thấy người này vọt vào bên trong giống như chó dại thoát cương.
Thẩm Mộng nhìn bàn tay chưa kịp bắt lấy người nọ, một lúc sau hắn bảo những học sinh kia cẩn thận một chút liền đi theo.
“Đệch?” Tóc Vàng trơ mắt nhìn bóng dáng Thẩm Mộng biến mất ở trước cửa, “Không phải chứ, thầy Chu là yêu quái không sợ cho nên đi vào không có việc gì, sao thầy Thẩm lại theo vào? Không phải thầy ấy là nhân loại sao? Không sợ sao?”
Chu Phi Vĩ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cửa, “Chỉ có thể nói gia hỏa có thể được người kia bỏ vào mắt, cũng không phải loại hiền lành* gì.”
(*善茬 thiện tra: người dễ đối phó, tâm địa nhân ái, phẩm chất thuần hậu.)
Tóc Vàng nhớ đến thanh danh của Thẩm Mộng ở trường học, quyết đoán gật đầu, thật đúng là nồi nào úp vung nấy.
Đồ đạc trong tòa nhà đã loạn thành một đống bừa bộn, Thẩm Mộng đạp lên cầu thang, vừa đi hai bước liền thấy nửa cầu thang đã bị sụp, nhìn thoáng qua phía trên, chỉ thấy được góc áo của Chu Húc biến mất ở trên lầu.
Nhìn quanh một vòng cũng không phát hiện biện pháp có thể đi lên, vừa định quay người, đột nhiên hắn sờ được gì đó dinh dính, theo ngón tay nhìn qua, Thẩm Mộng thấy được một đống tơ nhện, tơ nhện quấn lấy nhau, hình thành từng bậc cầu thang.
“Còn nhớ để lại đường cho ông đây.” Thẩm Mộng dẫm lên tơ nhện, nhanh chóng xông lên, tiếp theo liền thấy được người đứng yên ngay tại bậc thang lầu hai.
Con đường đi thông đến lầu ba đã sập, bị bùn lấp kín, Thẩm Mộng thử kiểm tra đống đổ nát trước lối đi, xác định tạm thời không cách nào dẹp được, kẽo kẹt, cửa sổ bên hành lang phát ra âm thanh nho nhỏ, Chu Húc quay đầu nhìn về phía cửa sổ đã không có kính thủy kinh.
“Thầy Thẩm, tôi nghĩ ra một cách, anh có muốn thử cùng tôi không?” Chu Húc nhìn về phía cửa sổ, “Hiện tại con đường đến lầu ba đã bị lấp, chúng ta không có biện pháp đi vào từ bên trong, vậy thì từ bên ngoài.”
Thẩm Mộng quan sát vết nứt trên bức tường, “Vách tường này cũng không nhất định có thể chịu được sức nặng của hai người chúng ta.”
“Này không sao.” Chu Húc buông tay, y nhảy lên bệ cửa sổ, vươn tay ra với Thẩm Mộng, “Nếu có nguy hiểm, té xuống cũng chỉ có tôi, tiểu Hồ điệp, yên tâm.”
Nghe vậy, Thẩm Mộng cong môi cười cười, bước lên bệ cửa sổ, dưới sự lắc lư của bức tường, bọn họ trực tiếp leo ra, Thẩm Mộng một bên nắm tơ nhện của y một bên nghĩ, may mắn nơi này là rìa bên ngoài, bằng không đám học sinh kia nhìn thấy sợ là sẽ bị dọa khóc.
Khoảng cách giữa lầu hai và lầu ba cao hơn bọn họ tưởng, Chu Húc một tay giữ chặt Thẩm Mộng phòng ngừa hắn té xuống, tay kia tìm kiếm nơi có thể giữ được hai người.
Chờ đến khi bò đến gần bệ cửa sổ lầu ba, Thẩm Mộng đã gần như không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên, một âm thanh rất nhỏ truyền ra từ lầu ba, Chu Húc ấn cánh tay Thẩm Mộng, ý bảo hắn im lặng, âm thanh càng lúc càng lớn, giống như là nước chuyển từ giọt sang dòng chảy cọ rửa mặt đất.
Chu Húc đảo mắt, bệ cửa sổ lầu ba vừa lúc ở ngay trên đỉnh đầu bọn họ, chỉ cần nhảy lên một chút là có thể đi lên, nhưng thanh âm kia cũng truyền đến từ nơi đó, thận trọng bắt lấy một điểm tựa, rốt cuộc Chu Húc thấy được thứ bên trong.
Hoặc là nói y căn bản nhìn thấy hành lang bên trong, bởi vì trước cửa sổ đã bị một thứ đen thui chặn lại, một đôi mắt không ngừng nhảy tới nhảy lui trên bệ cửa sổ.
Nhìn đôi mắt xuất hiện trong mộng khiến hắn ghê tởm muốn chết, Thẩm Mộng giẫm lên đầu gối Chu Húc xem như điểm tựa xông lên, Chu Húc hít hà một hơi, ngẩng đầu chỉ thấy bóng lưng phá cửa sổ của Thẩm Mộng.
Lầu ba, căn phòng nhỏ ấm áp bị Chu Húc phát hiện lúc trước cũng không còn tồn tại, sách rơi đầy đất, giẫm lên đống sách này, y nhìn thấy Thẩm Mộng đứng trước lồng sắt.
“Này không phải người canh mộ, cũng không phải Lang yêu.” Thẩm Mộng nhìn tiểu Lang yêu bị mổ bụng trong lồng nói, “Đây chỉ là vật chứa mà thôi, đồ trong vật chứa đã bị cầm đi, vật chứa cũng liền vô dụng.”
“Cái này tôi biết.” Chu Húc ngồi xổm trước lồng sắt, vươn tay vào trong lồng, lấy ra một cái vòng nhỏ (*小圆环) không dễ bị phát hiện, tuy rằng bị vùi trong đất, nhưng màu sắc khá xinh đẹp.
Chu Húc đưa cái vòng cho Thẩm Mộng, “Cho anh vật đính ước.”
Làm lơ câu vật đính ước, Thẩm Mộng cầm cái vòng để trước mặt nhìn một chút, cái vòng giống như được làm bằng kim loại, cầm trong tay nặng trịch.
Vô ý nhìn thoáng qua Chu Húc xuyên qua không gian giữa vòng, đồng tử Thẩm Mộng co lại, trong không gian nho nhỏ kia, bộ dạng Chu Húc đã trở nên hoàn toàn bất đồng với trước mắt.
Vẫn là tóc dài đen nhánh, chỉ là nụ cười trên mặt hóa thành màu đen âm u, đôi mắt đỏ tươi mang theo địch ý trần trụi, đột nhiên đối mặt với một Chu Húc như vậy, Thẩm Mộng thật sự bị hoảng sợ.
Hạ vòng xuống, Chu Húc trước mắt vẫn là tên tâm thần kia, tuy rằng quanh thân tối tăm nhưng dù sao cũng không tính là rõ ràng, đôi mắt vẫn là màu đen bình thường.
“Vì sao thầy Thẩm lại nhìn tôi như vậy.” Chu Húc vuốt mặt mình, say mê nói: “Tuy rằng tôi biết mình quá mê người, nhưng nếu thầy Thẩm thích tôi liền phải nói với tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý anh.”
Vừa muốn mở miệng, mặt đất lại rung lên, dư chấn vừa rồi lại kéo tới, Thẩm Mộng miễn cưỡng đứng vững, “Đi, mau rời khỏi nơi này.”
Nhảy xuống từ trên lầu ba cũng không tính là một chuyện khó khăn, tương đối khiến người để ý chính là bọn họ chân trước vừa mới nhảy xuống chân sau cả tòa nhà liền đổ sập dưới dư chấn, cách đó không xa truyền đến tiếng hét chói tai thê thảm của đám học sinh.
“Thầy Thẩm!” Các học sinh thấy người vừa rồi đi vào không bị đè ở dưới, lập tức lệ nóng doanh tròng, ôm nhau khóc lóc, Thẩm Mộng hừ một tiếng, bỏ cái vòng vào túi áo, tiến đến trấn an đám nhóc bị dọa sợ.
Không quay đầu lại hắn cũng không thấy được, Chu Húc đứng trên phế tích, gió nhấc lên mái tóc dài của y, lộ ra đôi mắt giấu dưới mái tóc đen.
“Chơi đủ lớn, trò chơi này càng lúc càng thú vị rồi.”
Bởi vì bão cộng thêm động đất, chờ đến khi tín hiệu khôi phục Thẩm Mộng liền liên lạc với trường học, hoạt động lần này kết thúc sớm, trường học phái xe đến đón bọn họ, bởi vì động đất đường quanh đây bị sụp không ít, gấp rút sửa chữa cũng miễn cưỡng đi được.
Ngồi trên chiếc xe trường học phái tới Thẩm Mộng mới biết được, cường độ của cơn động đất lần này rất lớn, nhưng phạm vi rất nhỏ, bọn họ vừa lúc ở trong trung tâm của động đất, còn thôn hoang bọn họ vốn định khảo sát cũng đã biến mất gần như không còn trong trận động đất này.
Vẫn là ngồi ở vị trí ban đầu, chỉ là lúc này Chu Húc an tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc sau Thẩm Mộng lại dùng cái vòng kia nhìn Chu Húc, chỉ là không còn nhìn thấy bộ dạng kia, nghĩ đến đây Thẩm Mộng cảm thấy có phải là trong một giây hoảng hốt mình nhìn lầm rồi hay không, nhưng dựa theo hiểu biết của Mộng điệp đối với ảo cảnh mà nói, hắn cảm thấy mình không nhìn lầm.
Bức thư dán kín vẫn chưa mở ra kia rốt cuộc thấy được ánh mặt trời, xuyên suốt bức thư đều là chờ mong tha thiết của một vãn bối, rồi lại không nói tới việc xâm nhập vào mộ của tộc Thương long, ngược lại bọn họ loáng thoáng nhắc về một chủng người khác.
Trên thư nói, đại chiến Nhân Yêu của vạn năm trước không phải ngẫu nhiên, mà là ở bên đối diện, một chủng loại mới, một địch nhân mới.
Cuối cùng Chu Húc vẫn là không an tĩnh được bao lâu, Chu Húc ghé vào trên lưng ghế dựa của Thẩm Mộng, cười cười nhìn hắn, “Thầy Thẩm, lâu như vậy đều không nói gì, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi nghĩ gì thì có liên quan gì đến cậu.” Thẩm Mộng chụp tay y một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Có phải cậu rảnh đến mức đau trứng rồi.”
Chu Húc bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Thì ra thầy Thẩm nghĩ như vậy, không được, thầy Thẩm tư tưởng này của anh không đúng, sao có thể nói ra lời thô tục hả? Anh chính là giáo viên của một ngôi trường cao cấp đó.”
Nói như vậy, Chu Húc vẫn thử ghé sát vào Thẩm Mộng, lại sát thêm một chút.
“Cút, đừng động vào tôi!” Thẩm Mộng túm chặt cổ tay người này, ngón tay hơi dùng sức, hắn uy hiếp, “Muốn mất tay thì nói sớm một chút.”
“A…. đau đau đau!” Chu Húc kêu la một cách khoa trương, quanh thân rồi lại tản ra hơi thở sung sướng, y đặt tay còn lại của mình ở trên tay của Thẩm Mộng, “Như vậy liền hết đau.”
Loại hành vi không biết xấu hổ đến cực điểm này khiến cho Thẩm Mộng nổi trận lôi đình, hắn trực tiếp bật dậy khỏi ghế, “Cậu làm tốt lắm, không đau đúng không.”
Các học sinh yên tĩnh ngồi ở ghế sau, ngoan ngoãn nhìn thầy Thẩm ma quỷ của bọn họ đánh thầy Chu tơi bời.
Về phần đám tiểu yêu quái Tóc Vàng cùng Chu Phi Vũ bên kia, quả thật chính là viết hai chữ bội phục ở trên mặt, lần đầu tiên gặp được người có thể chỉnh được tai họa này.
“Cái gì vậy, để cho hai thầy ấy như vậy được không? Không phải nói bọn họ là một đôi sao?”
“Hả? Tớ nghe được phiên bản nói bọn họ là kẻ địch nhìn nhau không vừa mắt, lần trước còn đánh đập tàn nhẫn ở trước mặt cảnh sát.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]