Chương trước
Chương sau
Sáu giờ sáng, mặt trời chậm rãi ló đầu ra từ đỉnh núi, Chu Húc ngồi ở sân thượng của khu lầu cũ, cảm nhận gió nhẹ thổi qua khuôn mặt y, ánh mặt trời chậm rãi bao phủ trên người y, không hề ấm áp, nhưng sáng sủa không ít.

Chu Húc ngồi im đấy, thẳng đến khi học sinh lục tục lui tới mới rời đi nơi này.

Y nhìn thái dương, biểu tình lạnh nhạt, “Ồ, mặt trời mới lên.”

Thẩm Mộng chờ không thấy Chu Húc, rõ ràng ngày hôm qua đã nói hôm nay cùng nhau đi tìm cô bé kia, nhưng ai có thể nghĩ tới tên này trực tiếp cho hắn leo cây*, là trong khoảng thời gian này hắn quá mức ôn nhu hay là hắn có vẻ quá ẩn nhẫn?

(*Ngu yên v ăn 放他 鸽子 ph óng t ha cá p tử.)

Điện thoại vẫn luôn đảm đương vật bài trí rốt cuộc có đất dụng võ, có chút xa lạ ấn mở màn hình di động, thật vất vả mới tìm được dãy số của người kia, Thẩm Mộng gọi qua thật mau đã có người nghe máy.

“Cút đến chỗ nào rồi?” Thẩm Mộng không chút khách khí mở miệng trào phúng, “Năm nay tiên sinh mới ba tuổi sao?”

Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện, nhưng nghĩ cũng nghĩ ra được gia hỏa này hiện tại tuyệt đối là cười giống như hồ ly, ngay cả tiếng cũng không nín được mà truyền thẳng tới, Chu Húc che miệng, mấy giây sau mới thấp giọng trả lời: “Tiểu Hồ điệp đừng nóng, tôi tới ngay đây.”

“Đến nơi nào rồi? Tôi cho cậu biết, tôi chờ cậu ở chỗ này nửa tiếng rồi, trong mười phút nữa nếu cậu không tới, cậu hiền đi tìm chết đi.”

Cụp một tiếng cúp máy, Thẩm Mộng nén giận tiếp tục chờ người.

Chờ Chu Húc thở hồng hộc chạy tới cũng vừa vặn mười phút, y một bên nhìn đồng hồ một bên cười đến giống như hồ ly trộm thịt, “Không trễ, thầy Thẩm anh xem, hiện tại chúng ta có thể đi được chưa.” Lúc y phất phất tay, Thẩm Mộng ngửi được mùi thơm, trên người gia hỏa này.

Nhìn chằm chằm y mấy giây, Thẩm Mộng gật gật đầu, đi đến nơi bọn họ đã hẹn người học sinh kia, cô gái kia đã tới từ sớm, lúc này đang tựa vào tường ngoan ngoãn đứng đấy.

Ngày hôm qua Thẩm Mộng có điều tra một chút, nữ sinh này họ Từ, gọi là Trường Dao, một cái tên rất có ý thơ.

Cô bé thật hiểu lễ nghi, thấy bọn họ chạy tới lập tức cúi đầu, tuy rằng đáy mắt vẫn mang theo sợ hãi. Bọn họ dẫn cô gái đi đến một tiệm đồ uống, chờ đến khi cô chuẩn bị sẵn sàng nói ra rốt cuộc mình tìm bọn họ là vì cái gì.

Uống mấy ngụm trà sữa, dường như nữ sinh đã rốt cuộc bình tĩnh, cô cúi đầu, tóc mái dài che khuất đôi mắt của cô, “Thầy, thầy nói trên thế giới này rốt cuộc có tồn tại hồn ma hay không?”

Không đợi Chu Húc hô lên có liền trực tiếp ấn người này xuống bàn, người lớn Thẩm Mộng chững chạc nhìn nữ sinh nói: “Không có, nhưng trên thế giới này có Yêu quái, chuyện lạ trò nhìn thấy, nói không chừng không phải là quỷ trò nghĩ, mà là yêu quái.”

Nữ sinh sửng sốt một chút, cô thận trọng chỉ chỉ Chu Húc, “Yêu quái giống như thầy Chu sao?”

Rốt cuộc tránh thoát nanh vuốt của Thẩm Mộng Chu Húc xoa xoa khuôn mặt có hơi đau, nhìn Trường Dao cười như không cười, “Trên thực tế tôi rất lợi hại, cũng rất đáng sợ.”

Đương nhiên, Trường Dao hoàn toàn tin, tuy rằng Yêu quái rất đáng sợ, nhưng Yêu quái có thể bị thầy Thẩm khi dễ như vậy, tính tình hẳn là thật tốt đi.

Nếu để cho Chu Phi Vũ cùng Tóc Vàng nghe được đánh giá của Trường Dao, bọn họ có thể ôm chân cô bé này khóc một trận, tính tình Chu Húc rất tốt? Đây quả thật là chuyện cười kinh hãi nhất mà bọn họ từng được nghe!

Trường Dao thở dài, trong tầm mắt của hai vị giáo viên, cuối cùng cô bắt đầu kể lại chuyện mình đã trải qua, “Thầy, em là thật sự không có cách nào, nghĩ rằng thầy Chu là đến từ Yêu giới, thầy Thẩm lại có quan hệ tốt với thầy Chu…”



Cô gái dừng một chút, màu môi lập tức trắng bệch, “Chuyện này bắt đầu từ mấy ngày hôm trước, thầy, xin hãy tin lời em nói đều là thật.”

Thời điểm ba mẹ của Từ Trường Dao chết gây ra động tĩnh rất lớn, lúc ấy toàn bộ phòng đều là máu, nữ sinh làm kẻ thứ ba kia cũng bị đuổi học, lúc ấy Trường Dao còn chưa biết đi, vừa mới học được bi bô gọi ba mẹ, ngày đó tạo thành bóng ma trong lòng cả đời này cô đều không quên được.

May mắn chính là, mẹ của cô có một em gái tốt, dì nhỏ của cô nhận nuôi cô không một câu oán hận.

Trước khi bước vào ngôi trường này học tập cũng đã làm chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ là chuyện lúc nhỏ tiêu hết vận xui của cô, đám bạn cùng phòng của cô vừa ôn nhu vừa đáng yêu, sau khi nghe được chuyện này càng đối đãi với cô thật cẩn thận.

Cho tới nay đều sống rất tốt, thẳng đến mấy ngày hôm trước, một mình cô ở trong ký túc xá soạn bản thảo, lúc này, cô đột nhiên nghe thấy có người đi vào ký túc xá, cô vốn cho rằng là cùng phòng tan học trở về, vừa cười ngẩng đầu liền phát hiện trong phòng không có ai.

Lúc này cô cũng không để trong lòng, chỉ cho là có người đi nhầm ký túc xá, nhưng đây chỉ là bắt đầu.

Kể từ đó, buổi tối cô bắt đầu làm ác mộng, mơ thấy mẹ cô không ngừng hỏi cô tại sao không theo bà, thậm chí có một lần cô nhìn thấy bộ dạng cầm dao của mẹ mình ở trong gương, cô bị dọa đến không ngừng thét lên, nhóm bạn cùng phòng trấn an cô ngủ, nhưng trong mộng vẫn là hình ảnh đáng sợ.

Chu Húc thờ ơ uống trà sữa, đùa giỡn trân châu trong ly, thoạt nhìn không có nhiều hứng thú đối với chuyện này lắm, Thẩm Mộng không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

“Em thật sự liền phải xong rồi, khủng bố giờ nào phút nào cũng đang bao phủ em, thậm chí em không dám đi ngủ.” Từ Trường Dao đau khổ che trán, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, “Mẹ của em, vì cái gì đã chết cũng muốn kéo em theo.”

Sau khi Từ Trường Dao nói xong câu đó, Thẩm Mộng rốt cuộc ngẩng đầu, hắn nhìn nữ sinh, “Cho nên, trên thực tế trò đã cảm thấy đây là quỷ.”

Nữ sinh trầm mặc, cô muốn phản bác nhưng ở sâu trong nội tâm nói cho cô biết, đúng, cô đã sớm xem đây là mẹ cô đã hóa thành lệ quỷ, tìm tới cô đòi mạng, ngoài cái này ra chẳng lẽ còn có khả năng khác sao? Đó rõ ràng là bộ dạng của mẹ cô, ngay cả động tác nhỏ cũng giống như đúc.

Từ Trường Dao rời tiệm đồ uống quay về trường học, trong tiệm chỉ còn lại Chu Húc cùng Thẩm Mộng, Chu Húc vừa rồi nhìn có vẻ không chút hứng thú uống xong ngụm trà sữa cuối cùng, “Thầy Thẩm, thầy cảm thấy đó là ảo cảnh sao?”

“Không có dấu vết của ảo cảnh.” Thẩm Mộng dùng ngón tay gõ gõ bàn, phát ra tiếng *tùng tùng*, “Dường như nó là những gì chính bản thân trò ấy nhìn thấy.”

“Tôi đã nói rồi, thế giới này có quỷ.” Ngón tay Chu Húc chấm chút nước, vẽ một khuôn mặt cười ở trên bàn, “Nhiều khi, đáp án khiến người không thể ngờ nhất mới chính là đáp án thật sự.”

Dời ánh mắt từ khuôn mặt cười xiêu xiêu vẹo vẹo kia đến trên người Chu Húc, không chỉ vào lúc này Thẩm Mộng mới cảm thấy Chu Húc giống như biết được gì đó, từ vừa mới bắt đầu người này có một loại cố chấp vượt xa tưởng tượng đối với thứ gọi là quỷ này.

Quỷ mà y nói, rốt cuộc là gia hỏa này thuận miệng nói bậy, hay là thật sự tồn tại?

Thẩm Mộng cùng Chu Húc cũng không có manh mối gì đối với chuyện của Từ Trường Dao, ngày hôm qua hai người bọn họ đi vào căn phòng kia, ngoài bên trong có một con chó điên ra cũng không có gì khác, niêm phong thành cái dạng này chỉ bởi vì đó là một căn phòng mang điềm xấu mà thôi, nhưng sợ hãi trong đáy mắt của cô bé kia không giống như là giả.

“Tối hôm qua cậu đi làm gì?” Thẩm Mộng nhìn chằm chằm Chu Húc, “Động tĩnh lớn như vậy, cậu thật đúng là không sợ phá hủy ngôi trường này.”

Chu Húc bày ra vẻ vô tội, “Tôi cũng không làm gì, thật sự, thầy Thẩm anh phải tin tôi.”

Nhìn vẻ mặt hoài nghi của Thẩm Mộng, Chu Húc thở dài, nhìn hắn đầy u oán, “Thỉnh thoảng thầy Thẩm cũng nên tin tôi một lần nha.”

“Vậy mời cậu làm ra chuyện có thể khiến tôi tin tưởng.” Lời nói không chút lưu tình của Thẩm Mộng khiến cho Chu Húc nằm ở trên bàn không nhịn được cười, chờ y cười đủ rồi, y mới ngẩng đầu lên.

“Thầy Thẩm có biết người tập kích tôi kia là tới tìm thứ gì không? Bức họa phong ấn.”

Trái tim Thẩm Mộng thịch một cái, Bức họa phong ấn là bọn họ lấy được vào mấy tháng trước, cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có người liền phát hiện nơi này có Bức họa phong ấn, lại còn tới tìm, “Làm sao cậu biết được?”

“Rất đơn giản,” Chu Húc duỗi hai tay ra, một tay làm bộ thành người tới, một tay làm bộ thành bọn họ, Bức họa phong ấn thì là ly trà sữa vừa uống xong.

Y loay hoay hai tay giống như là chơi trò gia đình, “Đám người kia đến tìm Bức họa phong ấn, nhưng bọn họ không biết chúng ta đã cầm Bức họa phong ấn đi, vì vậy tìm nh tìm nha, kết quả phát hiện tôi, cho nên bọn họ liền mang danh vì tốt cho Yêu giới tới tìm tôi hỗ trợ.”

Nghe đến đó Thẩm Mộng xem như hoàn toàn hiểu ra, bọn họ cảm thấy Chu Húc tới từ Yêu giới nhất định vô cùng trung thành với Yêu giới, nhất là khi Bức họa phong ấn vốn là đồ vật của Yêu giới.

Căn bản không nghĩ tới, trên thực tế Chu Húc đã sớm lấy được Bức họa phong ấn, hơn nữa sinh ra nghi ngờ đối với bọn họ.

Nhóm người kia, có lẽ đã bị Chu Húc đùa đến tàn nhẫn.

Sắp xếp lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, Thẩm Mộng gật gật đầu, một lúc sau hắn nhận thấy không đúng, “Không đúng, cậu nói những người kia tới tìm cậu, muốn cậu hỗ trợ, vậy vì sao bọn họ lại muốn giết cậu.”

Chu Húc thở dài, trên mặt mang theo quỷ dị liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, “Tới là một chủng người, nhưng hình như bởi vì chuyện gì đó chia làm hai nhóm, chúng ta gặp phải ngày hôm qua chính là nhóm làm nổ thương tôi, bọn họ cầm sách Luân Hoàn, một nhóm khác mới là tới tìm tôi.”



“Cho nên cậu còn rất ủy khuất?” Thẩm Mộng chỉnh y, “Loại chuyện này vì sao không nói sớm cho tôi biết.”

“Thầy Thẩm muốn tham gia vào loại chuyện này?” Chu Húc nghiêng đầu, trong đôi mắt đen nhánh mang theo chuyên chú, Thẩm Mộng không trả lời vấn đề này, y lại hiểu rõ cười rộ lên, “Vì sao thầy Thẩm phải bài xích chuyện của Yêu giới? Rõ ràng thầy Thẩm cũng là Yêu quái.”

Cũng không phải vấn đề bài xích hay không, đối với chuyện của Yêu giới hắn để bụng hơn là nhân giới, không vậy cũng sẽ không đi quản Bức họa cuộn tròn tộc Thương long gì đấy, hắn chỉ là chán ghét chuyện phiền toái mà thôi.

Dựa vào ghế, Thẩm Mộng thở dài, “Mặc kệ làm người hay làm yêu quái, đều thật phiền phức.”

Nghe thấy Thẩm Mộng cảm thán như thế, Chu Húc lén lút dán đến, y ghé vào bên tai Thẩm Mộng nói nhỏ: “Đúng vậy, phiền toái như thế, nếu không, chúng ta cùng nhau tự sát đi.”

Bị câu nói dọa người này của Chu Húc làm cho hoảng sợ, Thẩm Mộng cố gắng trấn định, một phen ấn người này xuống bàn lần nữa, “Cậu tỉnh lại cho tôi.”

“Tôi rất tỉnh, thầy Thẩm đừng ấn nữa!” Chu Húc giãy giụa, sau đó tiếp tục bị đè.

Lúc rời khỏi tiệm đồ uống, mặc kệ là khách hàng hay là chủ tiệm đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ, Thẩm Mộng bỏ tiền ra thanh toán, nắm tay áo Chu Húc liền kéo người đi.

Mang người trở lại phòng mình, Thẩm Mộng trực tiếp đè người xuống giường, xốc áo y lên, Chu Húc bị đẩy vào trong chăn, miệng ô ô a a không nói được lời nào, cuối cùng kéo cái chăn trên đầu xuống lúc này mới nói ra được câu đầu tiên sau khi vào cửa.

“Thầy Thẩm đừng vội vã như vậy, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian làm chuyện thú vị.”

“Thú vị cái rắm.” Thẩm Mộng phủ áo khoác của hắn lên đầu y, “Đừng nói chuyện, nhìn thấy mặt của cậu tôi chỉ muốn đánh cậu.”

Cuối cùng khiến cho con nhện này không còn lộn xộn nữa, Thẩm Mộng nhìn vết thương tứ tung ngang dọc trên lưng y, vết sẹo vốn đã đóng vảy lại nứt ra, máu đều bôi đầy lưng rồi, cho nên lúc hắn ngồi ở tiệm đồ uống luôn ngửi thấy được mùi thơm.

“Tôi không phải bác sĩ chuyên nghiệp gì, kiên nhẫn một chút.” Thẩm Mộng nói như vậy, mở nắp một bình thuốc liền rải xuống lưng Chu Húc, trong nháy mắt nước thuốc tiếp xúc, Chu Húc đột nhiên siết chặt ga giường.

Nói đến trị liệu vẫn phải nhắc tới tộc Kỳ lân, nhưng đáng tiếc tộc diệt sớm, thuốc trị liệu trong tay dùng một bình liền ít đi một bình, nói thật dùng cho con nhện tìm đường chết này thật đúng là có chút đau lòng.

Rốt cuộc thoát khỏi móng vuốt Chu Húc vội vàng bật dậy khỏi giường, phủ áo khoác liền trốn vào góc giường, một bên nhịn đau một bên nhìn Thẩm Mộng một cách ủy ủy khuất khuất, “Tiểu Hồ điệp, anh dùng thứ gì cho tôi vậy? Đau quá đi.”

“Đau đáng đời, tốt nhất là đau chết cậu.” Thẩm Mộng ném bình thuốc không vào thùng rác, “Mau cút ra khỏi giường tôi.”

“Thầy Thẩm.” Mắt thấy Thẩm Mộng chỉ nói miệng mà thôi, không trực tiếp túm y ra khỏi đây, Chu Húc nhỏ giọng: “Thầy Thẩm, tiểu Hồ điệp, tối hôm qua tôi diệt sạch đám gia hỏa kia rồi, sau đó tôi phát hiện, bọn họ cùng lần trước chúng ta gặp được ở tộc Thương long là cùng một đám người.”

“Cậu nói gì?” Thẩm Mộng nhìn bình thuốc trong thùng rác, vừa rồi không nên ném sớm như vậy, hiện tại cũng không có thứ gì để ném người, “Loại chuyện này sao cậu không nói sớm cho tôi biết.”

Trong mắt Chu Húc mang theo ý cười, “Tôi quên mất.” Y coi đó là điều đương nhiên nói ra lời mê sảng mà ngay cả bản thân y cũng không thể tin được.

Nếu như Chu Húc nói đúng, toàn bộ đều là thật, như vậy tất cả mọi chuyện bọn họ mới gặp gần đây đều có quan hệ với những người này, Bức họa phong ấn những người kia đã tới chậm, mộ của tộc Thương long cũng không chiếm được chỗ tốt, sách Luân Hoàn lại bị bọn họ chiếm được.

“Này, sách Luân Hoàn có tác dụng đặc biệt gì không? Bọn họ cứ khăng khăng lấy được quyển sách đó.”

“Sách Luân Hoàn mặt ngoài là một thứ không có gì đặc biệt.” Chu Húc nhìn lên trần nhà, “Nhưng thứ này ngoài có thể ghi chép một số yêu lực tà ác thú vị ra, còn có thể ghi chép một số phong ấn cùng phương pháp giải quyết.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
2. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
3. Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do
4. Tần Cảnh Ký
=====================================

“Lại là phong ấn?” Thẩm Mộng nhíu mày, “Như thế nào còn giằng co cùng phong ấn.”

Chu Húc nằm lỳ trên giường, nhìn hắn không chớp mắt, “Có lẽ, quỷ là bị phong ấn, cho nên mọi người không tìm thấy, chờ đến khi phong ấn mở ra, những quỷ này lại có thể trôi nổi trên thế gian.”

Quay đầu nhìn về phía Chu Húc đang nằm sấp bên cạnh hắn, tóc dài đen nhánh tản ra trên giường đơn, trên da thịt trắng xanh mang theo vết sẹo, nét mặt của y rất nghiêm túc, không có nụ cười, trong mắt không có vui đùa ầm ĩ, ít nhất Chu Húc vào giờ phút này, là rất nghiêm túc.

“Quỷ bị phong ấn?” Thẩm Mộng không thể hiểu được nhớ tới lá thư hắn nhận được kia, trên thư nói kẻ địch không biết sẽ tiến đến, chẳng lẽ chính là quỷ mà Chu Húc đã nhiều lần nhắc đến?

Không đợi Thẩm Mộng hỏi thêm, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ, trước khi Thẩm Mộng mở miệng Chu Húc đã lập tức đuổi theo, Thẩm Mộng ngậm miệng im lặng, đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, mỗi khi hắn muốn mở miệng hỏi gì đó đều sẽ có thứ lung tung rối loạn nào đó cản trở hắn.

Đây quả thật… đây quả thật chính là khiến người tức giận!

Thẩm Mộng yên lặng hít sâu một hơi, tiếp theo nhanh chóng đuổi theo, hy vọng người kia chạy không nhanh, hắn hiện tại chính là… vô cùng muốn tìm người đánh một trận.

Chờ hắn đuổi tới tầng cuối, người kia đã bị Chu Húc cản lại, Chu Húc ngồi xổm giữa sân thượng, nửa người trên chỉ phủ một cái áo khoác, bên trong trống trơn, thấy Thẩm Mộng đi tới lập tức tiến đến bên cạnh hắn, “Thầy Thẩm, lạnh quá đi.”



“Cậu không biết cài nút sao?” Thẩm Mộng đẩy y qua một bên, mắt nhìn chằm chằm vào gia hỏa đã bị Chu Húc trói bằng mạng nhện.

Nhìn bộ dạng của người bị trói căn bản không sợ chút nào, mặt nạ che cả khuôn mặt, Thẩm Mộng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của gã, trong mắt gã mang theo oán độc thâm trầm, đỏ tươi như máu, “Nhân loại, ngươi sẽ gặp báo ứng.”

Vừa dứt lời, máu tươi lập tức bắn ra, máu đen văng tung tóe cả mặt hắn, áo sơ mi trắng cũng lập tức bị nhuộm đen.

Thẩm Mộng dùng ngón tay sờ mặt, “Màu đen, đây là máu?”

Nói thật Thẩm Mộng rất hiếm thấy một người cố chấp* như vậy, nói chết liền chết, hiện tại cũng không phải trên chiến trường, chết như vậy thật không đáng, Chu Húc cũng bị dọa sợ, xem ra y cũng không nghĩ tới người này dứt khoát tự sát như vậy.

(*死心眼 tử t âm nh ãn.)

Hai người ngay cả nói cũng không nói một câu, nghẹn một bụng tức đi xuống lầu, Thẩm Mộng vác cả một thân máu đi trong đám người, những người kia còn hỏi hắn như thế nào bị tạt nước mực khắp người, hừ.

Chu Húc ngồi xổm trên ghế, nửa người trên vẫn phủ một cái áo khoác, trong toilet truyền đến tiếng nước, Thẩm Mộng trở về liền tiến vào phòng tắm trước tiên.

Nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được việc gì phải tự sát, tư duy hoàn toàn không nhất trí với người này Chu Húc quyết định dừng nghĩ ngợi, ôm điện thoại bắt đầu lên diễn đàn của trường hóng chuyện, cái này rất thú vị, lúc đầu đến hoàn toàn là vì khắp nơi trong đây đều là đâm chọc* Thẩm Mộng.

(*吐槽 thổ t ào.)

Vừa vào Chu Húc liền phát hiện một bài viết, y ấn mở, một bên xem một bên cười ngửa tới ngửa lui.

Thẩm Mộng đi ra từ phòng tắm liền thấy một cảnh tượng thế này, Chu Húc ôm điện thoại cười không ngừng giống như điên rồi.

Giật điện thoại từ trong tay y, Thẩm Mộng rốt cuộc thấy được bài viết kia, cũng hiểu rõ rốt cuộc Chu Húc cười cái gì.

Khiếp sợ! Nữ thần khoa báo chí bị giáo viên ma quỷ hái hoa? Thầy trò yêu nhau thật sự có thể sao?

Lầu chính: Lâu chủ trên đường nhìn thấy giáo viên ma quỷ đang chờ người, đợi chừng nửa tiếng vẫn chưa đi! Vốn không cảm thấy gì nhưng khi tớ đi làm công nhìn thấy thầy Thẩm cùng nữ thần khoa báo chí cùng nhau uống trà sữa! Bọn họ ở bên nhau lúc nào vậy!

Lầu 1: So với thầy trò yêu nhau, tôi cảm thấy uống trà sữa càng làm cho tôi cảm thấy mơ mộng.

Vì thế 1000 lầu phía dưới đều là +1 lầu trên, một sự nhất trí vô cùng có kỷ luật.

Trực tiếp ném di động về phía Chu Húc, “Bớt xem mấy thứ không có dinh dưỡng này đi.”

“Tôi lại cảm thấy rất thú vị.” Chu Húc híp mắt nhìn bài viết, một lúc sau y đảo mắt, “Thầy Thẩm, thầy có thể tới đây một chút không?”

Thẩm Mộng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp thò qua, sau đó liền bị gặm mặt.

Một lúc sau, Chu Húc bị đánh một trận cảm thấy mỹ mãn đăng bức ảnh chụp chung này lên diễn đàn, tiểu Hồ điệp vĩnh viễn là của y!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.