Trong thời gian đại chiến Nhân Yêu, Lão tộc trưởng cũng không để cho Chu Húc ra ngoài tản bộ, thậm chí ông còn dùng phong ấn để phong ấn Chu Húc ở trong tộc, bởi vì ông biết rõ, để cho Chu Húc rời khỏi đây, y sẽ làm ra rất nhiều rắc rối ở trong đại chiến.
Cứ như vậy, cả trận đại chiến Chu Húc đều ngồi trong căn phòng tối tăm không có ánh mặt trời của mình.
Nhưng này cũng không thể hoàn toàn khống chế được Chu Húc.
Lúc đại chiến Nhân Yêu sắp sửa kết thúc, y chạy đi rồi, bước vào chiến trường trước khi Lão tộc trưởng tìm kiếm, nhưng thật mau đã bị phát hiện, trong quá trình chạy trốn Chu Húc xông vào một mê trận.
Ảo cảnh cùng mê trận vẫn luôn là khắc tinh của Chu Húc, dựa vào y là hoàn toàn không thể đi ra.
Nhưng vận khí của y chính là kỳ quái như vậy, tùy tiện đi một chút vậy mà đi ra một con đường, tiếp theo chính là bí mật mà y nói kia.
Đó là một nơi rất thê thảm, đầy bụi đất, có rất nhiều hài cốt, còn có một đống lớn cánh bướm rất xinh đẹp.
Đương nhiên, Chu Húc khi đó vẫn còn đang trên đường bị lạc, sau khi vui vẻ thưởng thức đống cánh bướm liền bắt đầu tìm đường ra ngoài.
Cứ tìm như vậy suốt một tuần, Chu Húc mới đi ra khỏi mê trận kia, cả người bị vòng đến sau khi ra tới cũng không tìm thấy phương hướng, thẳng đến khi người của tộc Khôi Chu tìm được y.
Nói nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-yeu-toc-o-hien-dai/2519593/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.