Chất độc không cách nào ăn mòn ánh sáng hư ảo, tơ nhện cũng không có biện pháp đánh nát những ánh sáng kia, Chu Húc cắn răng ngồi bệt dưới đất, máu tươi xanh lục chảy xuống từ khóe miệng, đôi mắt đỏ máu nhìn chòng chọc vào con bướm vàng chắn trước mặt y.
Mắt của y vừa khô vừa đau, nhưng y không dám nhắm mắt, còn chưa phá hủy, còn chưa mang Thẩm Mộng về.
Làm sao y dám nhắm mắt!
“Thả tao đi vào, mày không nghe thấy sao? Thẩm Mộng đang gọi tao, hắn tuyệt đối là gặp phải chuyện gì đó.” Chu Húc không có biện pháp dùng bạo lực phá vỡ, vì vậy tính toán thuyết phục Lão tổ tông trước mặt.
Nhưng Lão tổ tông ngoan cố muốn chết, nó vẫn cho rằng gia hỏa Chu Húc chán ghét này là đang khoa trương.
Hơn nữa nó căn bản không nghe thấy âm thanh gì.
Thẩm Mộng ho ra một búng máu, hắn đã không có biện pháp nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hắn không nghe được bất luận âm thanh gì, có lẽ cái kén này có cách âm, lỗ tai kêu oong oong, ồn ào muốn chết.
Lại ho khan một tiếng, hít hít hà một hơi, mỗi lần ho khan ngực đều bị chấn đến tê dại, cùng với cuống họng đau nhức.
“Ai ui… này mẹ nó, còn chịu tội hơn là đời trước.”
Thẩm Mộng đời trước là chết trận, nhưng trên thực tế hắn không có cảm giác gì, thậm chí ngay cả tại sao mình chết, lúc nào chết hắn cũng không biết, vừa nhắm mắt mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-yeu-toc-o-hien-dai/2519581/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.