Chương trước
Chương sau
Sau khi mò mẫm đi lại một lúc liền dừng, bởi vì không thể phân rõ phương hướng, vẫn là người của y nâng y tới chỗ chủ vị ngồi xuống.

Băng vải bay phấp phới đằng sau đầu Chu Húc, khiến Chu Húc thoạt nhìn mang theo chút yếu ớt.

“Tộc trưởng Chu.” Có người tằng hắng một cái.

Chu Húc nghiêng đầu giống như vừa mới phát hiện bọn họ, “Hả? các vị đã đến rồi? Nhanh như vậy, vì cái gì không lên tiếng?”

“Mắt của Tộc trưởng Chu bị sao vậy?”

“Hả, ngươi không nhìn thấy sao? Mắt của ta bị thương, hiện tại không tiện thấy mặt trời.” Chu Húc cong môi, “Nhưng không ngại sự kiện lần này.”

Lúc này, Tộc trưởng Hàn Hồ mặc một bộ đồ trắng đi tới, tuy rằng Chu Húc chán ghét Hàn Hồ, nhưng bọn họ dựa vào ưu thế trời sinh, cũng là mỹ nhân số một ở Yêu giới, vị Tộc trưởng Hàn Hồ này cho dù lớn tuổi cũng là một lão già xinh đẹp.

“Tộc trưởng Chu cảm thấy mắt mình có bệnh vẫn thích hợp làm Tộc trưởng sao?” Tộc Hàn Hồ mới ra liền móc một câu, “Tộc trưởng Chu vẫn là mau chóng thoái vị, đừng khiến người khác chê cười, làm giảm uy danh của Lão tộc trưởng.”

Chu Húc nghe vậy cười ra tiếng, “Bị những người khác chê cười, vậy những người khác là ai?”

Nói xong Chu Húc đứng lên, “Các vị ở đây, ai đang cười nhạo ta, đứng ra cho ta, để ta chiêm ngưỡng dung nhan tôn quý của các ngươi một chút.”

Hiện trường an tĩnh, không ai lên tiếng.

“Xem đi, căn bản không có ai đang cười nhạo ta, Tộc trưởng Hàn Hồ lo lắng quá rồi.”

Tộc trưởng Hàn Hồ hừ lạnh một tiếng, “Bịt tai đi trộm chuông, ta chờ đến ngày ngươi mặt xám mày tro.”

(*掩耳盗铃: tự lừa dối mình, không lừa dối được người khác.)

“Ta không tưởng tượng ra được bộ dạng mặt xám mày tro của mình,” Chu Húc cười híp mắt, “Nhưng ta lại có thể thấy được không ít bộ dạng mặt xám mày tro của Tộc trưởng Hàn Hồ, đó chính là hình ảnh tương đối tốt.”

Tộc trưởng Hàn Hồ không nói thêm gì nữa, chỉ cười lạnh một tiếng sau đó xoay người rời đi.

Tất cả mọi người tại hiện trường đều thu được thiếp mời mà tới, Chu Húc nhìn xem người càng lúc càng nhiều, y cong môi, làm nghi thức để thầy Thẩm lên sân khấu, y thật đúng là đủ thành ý.

Chỉ hy vọng câu được nhiều mấy con cá lớn, có lẽ chuyện y bị mù đã truyền khắp Yêu giới.

Bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha cho cơ hội tốt như thế này.

Lão tộc trưởng rốt cuộc vẫn tới, năng lực đắc tội người này của Chu Húc thật sự khiến ông lo lắng, nhưng ông không ra bên ngoài, chỉ ngồi phía sau xem Chu Húc, Chu Húc ngồi an an ổn ổn, chỉ có khi người khác đến chào hỏi mới mở miệng.

Nhìn qua tương đối an tĩnh, cũng tương đối không phù hợp với tính cách của y.

Nhưng trong mắt những người khác chính là mắt của y không tiện, vì không bại lộ nhược điểm cho nên cố gắng không chủ động đáp lời.

“Thầy Thẩm không đi lên sao?” Lão tộc trưởng nhìn Thẩm Mộng đang lật xem tư liệu ở bên cạnh, “Lần này ngươi mới là nhân vật chính.”

Thẩm Mộng ngẩng đầu nhìn phía trước, tiếp theo lại dời mắt đến tư liệu trong tay mình, này đều là tư liệu về các gia tộc lớn hiện tại mà Chu Húc đã tổng hợp trước đó, gia tộc có vị trí khá cao đều được điều tra vô cùng kỹ càng.

“Không có việc gì, để cho y kéo thêm thù hận, dời tầm mắt.”

Thấy Thẩm Mộng không thèm để ý, Lão tộc trưởng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau lại cảm thấy mình thật sự là quá lo lắng rồi, tuy rằng Chu Húc không đàng hoàng một chút, nhưng y sẽ không bao giờ chuẩn bị mà không có lợi ích gì.

Có lẽ ông nên tin tưởng vị cháu ngoại này của mình một chút.

Thở dài một hơi, Lão tộc trưởng xoay người rời đi nơi này, ông đi đến khu nghĩa địa dành riêng cho tộc Khôi Chu, ngay chính giữa là con gái của ông.

Đến bây giờ ông vẫn không thể tìm được người đã thương tổn tới con gái mình, những ngày đó ông chỉ có thể trơ mắt nhìn nó suy sụp điên cuồng từng ngày.

“Con gái, cha tới thăm con.”

Trên bia mộ lạnh băng không hề có một chữ, Lão tộc trưởng đứng lặng trước mộ thật lâu.

Giờ phút này, trong hội trường đã đến rất nhiều người, Chu Húc sau lời đồn bị mù, đây là lần đầu tiên y ra mặt, người này thật sự quấn một lớp vải trắng liền đến, làm những người chắc chắn y bị mù đều sinh ra nghi hoặc.

“Tộc trưởng Chu, lần này bảo chúng ta đến đây là vì cái gì?” Có người không nhịn được nữa mở miệng hỏi, khiến cho rất nhiều người phụ họa.

“Gấp cái gì, còn chưa tới giờ.” Chu Húc tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên mặt bàn, tương đối cà lơ cà phất.

“Tộc trưởng Chu có thể xem giờ?” Tộc trưởng Hàn Hồ không hề buông tha cho cơ hội có thể trào phúng Chu Húc, lúc này mở miệng.

Chu Húc rồi lại không nghĩ tới người này vẫn còn dám mở miệng, y hạ chân xuống, “Tộc trưởng Hàn Hồ rất để ý tới ta nha, ngay cả ta có thể nhìn thấy thời gian hay không cũng quan tâm như vậy, có phải ngươi thích ta hay không?”

“Cái gì?” Sắc mặt Tộc trưởng Hàn Hồ cứng đờ, “Nói hươu nói vượn*.”

(*Nguyên văn 一派胡言 nhất phái hồ ngôn: nói năng k thực tế.)

“Bản thân ta chính là người gặp người thích, tộc trưởng Hàn Hồ thích ta hoàn toàn có thể tha thứ, chính là rất đáng tiếc, ta không thích nam, cho dù thích cũng chỉ thích thầy Thẩm nhà ta mà thôi.” Chu Húc cười ha hả nói:

“Thật sự là phụ một mảnh tâm ý của Tộc trưởng Hàn Hồ.”

“Câm miệng!” Sắc mặt Tộc trưởng Hàn Hồ đen muốn mệnh: “Ai thích ngơi! Tiểu tử thật sự không biết xấu hổ!”

“Ai ui!!! Này hoa rơi nha, nước chảy nha..” Chu Húc đong đưa ghế, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, “Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, ngươi chính là hoa rơi, trong khô vàng mang theo nếp gấp nhăn nhăn nhúm nhúm, này liếc mắt một cái, không nói gì nước mắt đã rơi trước.”

Thẩm Mộng ngẩng đầu, nghe Chu Húc nói nhíu mày, “Nói lung tung rối loạn gì đó.”

Về phần Tộc trưởng Hàn Hồ, ông đã bị chọc giận đến mức thiếu chút nữa xông lên đánh nhau với Chu Húc.

Cứ đợi như vậy đến khi mọi người tới đông đủ, lúc này Chu Húc mới đứng lên, “Đã đến giờ, hẳn là mọi người đều đến đây thông qua thiếp mời ta gửi ra, đương nhiên ta cũng lười để ý một số người không có thiếp mời mà tự tiện tới đây.”

“Tộc trưởng Chu rốt cuộc bắt đầu nói vào chính sự chưa?”

“Ngươi nói ngươi có tiện hay không.” Chu Húc mở miệng châm chọc: “Ngươi nói cũng không nói lại ta, còn không dám đi lên đánh ta, vậy câm miệng được không.”

Thẩm Mộng ở phía sau gật gật đầu, “Biện pháp ngăn lại Chu Húc tốt nhất chính là đi lên đánh người một trận, như vậy y liền đàng hoàng.”

Chu Húc giơ tay, trong nháy mắt người của y liền xuất hiện bên cạnh y đỡ tay của y, giống như Thái Hậu cần phải đỡ vậy, mọi người không đành lòng nhìn thẳng vào y được người của mình dẫn đến chính giữa một cách đúng lý hợp tình.

“Lần này mời các vị tới đây là vì có một vấn đề khá quan trọng đối với Yêu giới chúng ta.”

“Mấy ngày hôm trước ta bị người trong tộc mình ám sát, đương nhiên gã chưa thực hiện được đã bị thủ hạ đáng yêu của ta ngăn chặn.” Chu Húc gật gật đầu, “Ta ở trong tộc tương đối nhận được sự yêu mến, mọi người thấy ta đều tươi cười chào đón.”

“Cho nên lần ám sát này rất có vấn đề.” Chu Húc gật gật đầu, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt ngươi có còn biết xấu hổ hay không của những người kia.

Chu Húc phất phất tay để thủ hạ lui ra, “Những thứ này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là khi ta điều tra phát hiện một chủng tộc kỳ lạ, chủng tộc này gọi là tộc Quỷ, bản thân có một loại năng lực có thể phóng đại dục vọng của người khác.”

Mọi người xôn xao, bọn họ hai mặt nhìn nhau, thẳng đến Tộc trưởng Hàn Hồ cười lạnh một tiếng, “Ngươi làm sao chứng minh điều ngươi nói đều là thật, mà không phải đang nói ra để lừa gạt bọn ta, bọn ta nhưng không tin ngươi.”

“Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, bé ngoan, ta đã sớm nhìn thấu ngươi rồi.” Chu Húc vỗ vỗ tay, “Đến, cho các ngươi mở mắt một chút.”

Bị dẫn tới chính là hai người, một là Trương Niên, người khác chính là thanh niên của tộc Quỷ bắt được trong hàng liễu.

Trên thực tế gia hỏa này trong khoảnh khắc bị bắt liền muốn tự sát, nhưng có Chu Húc cùng Thẩm Mộng sao có thể khiến cho cậu ta tự sát thành công, lần trước ở sân thượng bị bắn máu đen cả người Thẩm Mộng xụ mặt tắm gội thật lâu.

“Vô cùng may mắn, ta bắt sống được hai người này.”

Thanh niên tộc Quỷ vẫn chìm trong ảo cảnh không cách nào thoát ra, Trương Niên thì vẫn bày ra trạng thái cố chấp tinh thần sụp đổ, gã hoàn toàn không thèm để ý đến tình trạng thân thể của mình, dùng vô số biện pháp ý đồ công kích Chu Húc.

Đôi mắt đỏ tươi cùng phương thức công kích điên cuồng khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ, Tộc trưởng Hàn Hồ nheo mắt, không tiếp tục mở miệng.

“Hiện tại đã đủ chưa?” Chu Húc tỏ vẻ ta là vì tốt cho các ngươi, “Nhìn xem, ta thật tri kỷ, còn tìm tư liệu sống cho các ngươi.”

“Cho nên ngươi kêu gọi chúng ta tới đây chỉ là vì người này?”

“Đây chỉ là cho các ngươi làm tham khảo.” Chu Húc nói: “Lực lượng chân chính vẫn còn ở phía sau, ta vừa mới nói, tộc Quỷ, là một chủng tộc, giống như người cùng yêu vậy.”

“Tuyệt đối không nên cảm thấy lời của ta chính là lo bò trắng răng, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ xuất hiện.”

Nhiều người trẻ tuổi nghi hoặc hỏi: “Một chủng tộc mà thôi, có gì ghê gớm lắm sao?”

Nghe thấy lời như vậy Chu Húc liền bật cười, “Ai ui, trên thế giới này vẫn còn người trẻ tuổi đơn thuần như vậy sao, ngươi có nghe nói về loài xâm lấn* chưa? Được rồi, này là cách nói của nhân loại bên kia.”

(*物种入侵 Các loài xâm lấn, còn được gọi là loài ngoại lai xâm hại hoặc chỉ đơn giản là giống nhập ngoại, loài ngoại lai là một cụm từ chỉ về những loài động vật, thực vật hệ được du nhập từ một nơi khác vào vùng bản địa và nhanh chóng sinh sôi, nảy nở một cách khó kiểm soát trở thành một hệ động thực vật thay thế đe dọa nghiêm trọng đến hệ động thực vật bản địa đe dọa đa dạng sinh học.)

“Nhưng ngươi có từng nhớ tới, ta nói, bọn họ sẽ phóng đại dục vọng.” Chu Húc gõ một cái lồng sắt, “Bị ảnh hưởng đến loại trạng thái này.”

“Có thấy dễ coi hay không?”

Mọi người thấy Trương Niên vẫn còn nổi điên, trong mắt rốt cuộc mang theo thận trọng, Tộc trưởng Hàn Hồ nhìn Trương Niên trong lồng, tiếp theo mới hỏi: “Cho nên ngươi định tập trung mọi người lại đây để cùng nhau đối phó?”

“Đóa hoa này tuy rằng có hơi già, nhưng đầu óc vẫn còn tính thông minh.”

Tộc trưởng Hàn Hồ hừ lạnh một tiếng, “Ngươi định làm lãnh đạo sao? Ngươi cũng thật can đảm, vọng tưởng thống lĩnh toàn bộ Yêu giới.”

“Ta đồng ý mọi người liên hợp để chống địch, nhưng nếu như Tộc trưởng Chu lãnh đạo mà nói… ta đây lại không muốn gia nhập.”

“Tuy rằng thực lực của Tộc trưởng Chu rất mạnh, nhưng hiện tại mắt bị thương, hơn nữa… Tộc trưởng Chu không giống như là người sẽ làm thật.”

“Không phải bọn ta nói, dù sao Tộc trưởng Chu vẫn luôn quá qua loa.”

Chu Húc nghe bọn họ mồm năm miệng mười đàm luận, trong đó phần lớn đều là phản đối Chu Húc lãnh đạo, Chu Húc lẳng lặng nghe bọn họ lên tiếng phản đối, cười tương đối vui vẻ.

Cuối cùng Tộc trưởng Hàn Hồ đưa ra tổng kết, “Tộc trưởng Chu, thật sự có lỗi, bọn ta đều không đồng ý người lãnh đạo là ngươi.”

Chu Húc gật gật đầu, “Ta nói muốn lãnh đạo mọi người lúc nào?”

Mọi người sửng sốt, bọn họ ngẫm lại, đúng vậy, Chu Húc thật sự chưa từng nói.

“Đương niên là có người thích hợp hơn ta, ta mắc gì phải xông lên phía trước? Dù sao ta sợ chết nhất.”

“Bọn ta đây liền chọn người lãnh đạo thích hợp.” Có người nói như vậy, “Ta chọn Tộc trưởng Hàn Hồ, ông là yêu quái đã trải qua đại chiến Nhân Yêu, bản thân tương đối có lai lịch.”

“Này này.” Chu Húc gõ gõ bàn, “Ta còn có lời chưa nói hết.”

“Chẳng lẽ ngươi có thành kiến gì với Tộc trưởng Hàn Hồ sao?”

Chu Húc cong môi, “Mong ngươi không cần cắt ngang lời ta, trừ phi ngươi hoàn toàn không thèm để ý ta có trả thù ngươi hay không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.