Chương trước
Chương sau
“Lão nhận ra anh đã tới rồi.” Chu Húc vỗ vỗ vai Thẩm Mộng, “Ài, tiểu Hồ điệp nhà tôi quả nhiên là tốt nhất, ở đâu cũng có người biết anh”

Thẩm Mộng không để ý Chu Húc đến lúc này vẫn còn đùa giỡn, hắn chỉ nở nụ cười, “Vị tiên sinh này là ai? Ta cũng chưa từng gặp qua ngươi, nói không biết tộc Mộng Điệp đã bị diệt tộc từ vạn năm trước, tiên sinh thật đúng là biết nói đùa.”

Quỷ Vương nhìn hắn, “Ngươi thật sự khiến người chán ghét giống như người kia.”

Nói xong Quỷ vương rũ mi, một bộ dạng thánh phụ, lời nói ra lại mang theo rét lạnh, “Tránh ra, các ngươi không ngăn được bọn ta.”

Thẩm Mộng cong môi, trong mắt mang theo hứng thú dào dạt, “Ngăn hay không ngăn được, cũng không phải ngươi nói một câu là có thể quyết định, con người của ta chính là không chịu thua, cứ phải thử một lần mới bằng lòng bỏ qua.”

“Ừ!” Chu Húc gật đầu, “Tôi và thầy Thẩm cùng xông lên.”

Lúc này lão mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Húc, “Ngươi có huyết mạch của tộc Quỷ ta, chẳng lẽ ngươi là con trai thất lạc bên ngoài của ta?”

“Cút mẹ ngươi.” Chu Húc nghe vậy liền đứng lên, “Đừng tùy tùy tiện tiện định bừa thân phận cho người ta, ngươi xem ngươi là sổ hộ khẩu?”

Thẩm Mộng nhìn Chu Húc lập tức xù lông, y quả nhiên chán ghét thứ huyết mạch chảy xuôi trên người mình, y tiếp nhận sự thật này, không hề liên quan tới sự chán ghét của y với phần huyết mạch này.

“Tộc Quỷ vĩnh viễn mở rộng vòng tay đối với ngươi.” Đôi mắt đỏ tươi của Quỷ vương dõi theo y, mang theo cảm xúc bi thương, nếu là người bên ngoài sẽ cảm thấy lão bị người làm cho tổn thương, nếu không làm sao sẽ bi thương như vậy.

Chu Húc hừ một tiếng, “Có từng nghe nói Nhân vật phản diện chết bởi vì nói quá nhiều chưa?”

Tơ nhện lập tức bắn qua, Quỷ vương nghiêng người tránh đi, “Khôi Chu, thì ra là con của Tử Thường.”

“Thật quá phận!” Một người áo đen đứng ra khỏi hàng, khuôn mặt tái nhợt bởi vì tức giận mà đỏ lên, “Vương có ý tốt muốn khuyên ngươi, ngươi không mang ơn còn chưa tính, lại còn dám công kích Vương!”

“Tử Nhiên lui ra sau.” Quỷ vương gọi người lại, “Tử Thường, đây là con của ngươi, tự mình dạy dỗ đi.”



“Vâng.” Một người áo đen đi ra từ đội ngũ, gã gỡ mũ trùm của mình xuống, nhìn dáng vẻ chính là một người đàn ông trung niên bình thường, đó chính là cha của Chu Húc, người lừa gạt công chúa thiên kim của tộc Khôi Chu y.

“Thế nhưng ngươi đã lớn như vậy rồi, ta là cha của ngươi, tuy rằng chúng ta trước giờ chưa từng gặp mặt.” Người nọ nhìn Chu Húc nói một cách đương nhiên, “Hiện tại, nói xin lỗi Vương, sau đó chúng ta về nhà.”

Loại thái độ này không chỉ là Chu Húc, ngay cả Thẩm Mộng nhìn thấy đều bốc hỏa.

Chu Húc cười lạnh một tiếng, “Thì ra là ngươi, rất tốt, ta tìm chính là ngươi.”

Người phụ nữ kia, bà bởi vì ngây thơ cùng nhỏ yếu mà bị lừa gạt, bà mang theo mâu thuẫn cùng điên cuồng sinh Chu Húc ra, cho dù Lão tộc trưởng muốn cho bà bỏ đứa con bà vẫn kiên trì, Chu Húc còn sống, vì còn sống như vậy, y quyết định giết chết người đã làm tổn thương đến người phụ nữ này.

Mặc kệ cái giá bỏ ra là gì, chỉ cần giết chết gã, người phụ nữ kia xem như không chết vô ích.

Chu Húc xông thẳng tới, trước khi đi y nói: “Giao cho anh.”

Sau khi y rời đi Thẩm Mộng mới nhàn nhạt đáp lại, hắn cong môi nhìn Quỷ vương cách đó không xa, “Hiện tại chỉ còn lại chúng ta.”

Răng rắc, Quỷ vương đột nhiên xoay người, nhưng vẫn không cách nào phá vỡ, lão trơ mắt nhìn đội quân biến mất ở trước mặt mình, nhưng ngay cả như vậy nét mặt của lão cũng không hề thay đổi.

“Mộng ĐIệp nắm giữ thuật không gian, thật sự là hổ thẹn, ta thế nhưng không bố trí phòng vệ.” Lão cảm thán, “Ta thật sự quá vô ý rồi, tại sao lại có thể cho Mộng Điệp cơ hội.”

“Loại tán thưởng dối trá này của ngươi nên kết thúc đi.” Thẩm Mộng ngồi trên phế tích nhìn lão, “Nghe nói… ngươi rất lợi hại?”

Quỷ vương buông tay xuống, lão bình tĩnh đứng đó, “Tộc Mộng Điệp tương đối đáng sợ ở trận pháp ảo cảnh cùng không gian, nhưng đồng thời Mộng Điệp cũng là một chủng tộc yếu ớt, các hạ thật sự cảm thấy tay không tất sắt có thể đánh với ta một trận?”

“Ai nói cho ngươi đánh nhau nhất định phải dùng tay?” Thẩm Mộng cong môi, “Ta dạy cho ngươi một thứ thú vị.”

Lúc Thẩm Mộng nói, cả người hắn đều biến mất ở trước mặt Quỷ vương, Quỷ vương sừng sững bất động, “Nhiều khi, ảo cảnh khảo nghiệm đều là tâm, tâm không tĩnh cho nên mới phải bị mê hoặc.”

Thẩm Mộng căn bản lười để ý lời nói nhảm của người này, Chu Húc trước khi lên đường nói với hắn, người này rất mạnh, phải cẩn thận phía sau lão, lão am hiểu sử dụng thủ đoạn âm độc nhất, vẫn luôn có thể khiến người ta trở tay không kịp.

Hơn nữa, nếu như giết chết lão thì trận chiến này liền không đánh được nữa, chỉ cần lão vừa chết, tất cả tộc Quỷ đều sẽ loạn.

Quyền lực của Quỷ vương ở bên trong tộc Quỷ đã không cách nào tưởng tượng nổi, lão xoay tộc Quỷ như chong chóng, tất cả mọi người xem lão như tín ngưỡng, lão chính là thần vạn năng, cho nên người này tử vong sẽ khiến tạo thành trọng thương rất lớn cho tộc Quỷ.

Huống chi, trên thực tế nơi sinh hoạt của tộc Quỷ, những dân chúng bình thường kia cũng không muốn xâm lược hai giới Nhân Yêu.

Ai cũng không thích chiến tranh, bọn họ cũng vậy.

“Ngươi cho rằng chỉ cần không tin mọi vật trong ảo cảnh liền có thể thoát khỏi?” Giọng nói của Thẩm Mộng vang lên từ bốn phương tám hướng, “Quá ngây thơ rồi, nếu như chỉ là trình độ đó, Mộng Điệp sao có thể dựa vào cái này để nổi danh.”

Quỷ vương ngẩng đầu nhìn lên không trung, “Cho dù là ảo cảnh hay trận pháp đều sẽ tồn tại mắt trận, mắt trận của nơi này, chính là không trung đi.”



Nói xong, Quỷ vương trực tiếp xông tới, Thẩm Mộng hừ một tiếng, nhìn bộ dạng của người này là thật sự có nghiên cứu qua.

Dây leo rậm rạp trực tiếp che lấp bầu trời, khiến cho xung quanh đen kịt một màu, đôi mắt của Quỷ vương phát ra ánh sáng màu đỏ trong đêm tối, “Không có tác dụng đâu, những thứ này không ngăn được ta.”

Sương mù bay lên từ người lão, Thẩm Mộng đứng trên tảng đá ngửa đầu nhìn lão, nơi sương đen cùng dây leo tiếp xúc, dây leo lập tức liền khô héo vặn vẹo, biến thành cỏ dại chết héo, giống như bị phơi nắng một tháng.

“Mắt trận ở chỗ này, thật có lỗi, tại hạ phải đi trước một bước.” Sương mù xông thẳng lên trời, ầm một tiếng, bầu trời phát ra tiếng vỡ vụn.

Thẩm Mộng bình tĩnh đứng nhìn, nhìn bầu trời đang rách nát, hắn cong môi, “Đúng, chính là như vậy.”

Quỷ vương mở to mắt, bầu trời phát ra tiếng vỡ vụn đột nhiên sụp xuống, vô số lưỡi dao sắc nhọn từ trên không bắn thẳng xuống, Quỷ vương nghiêng người né tránh, chúng xuyên qua sương đen bay thẳng đến phía lão.

“Là ánh sáng?” Quỷ vương như có điều suy nghĩ, bầu trời đã chuyển thành một màu đen nhánh, bầu trời vừa rồi thế nhưng là giả.

Thẩm Mộng ngồi trên tảng đá nhìn lão, “Ảo cảnh này chuyên lừa những người có chút hiểu biết về thứ này, phía trên cũng không phải mắt trận, là cơ quan.”

“Mộng Điệp thật sự giảo hoạt.” Quỷ vương rầm rì, “Nhưng không sao, bởi vì… ta biết ngươi đang ở đâu rồi.”

Sương đen vọt thẳng tới Thẩm Mộng, sương mù nhanh chóng lan rộng, nhanh chóng chiếm đoạt không khí, “Không sao, chỉ cần giết ngươi, ảo cảnh này cũng sẽ mất đi hiệu lực, rất đơn giản.”

Thẩm Mộng nhảy lên đống đổ nát, hắn bị ép lộ ra thân thể, cùng Quỷ vương nhìn nhau, “Không thể tưởng được thế nhưng ngươi có thể tìm được ta.”

Quỷ vương không nói gì, lão chỉ giơ tay lên, “Vì quang vinh của tộc ta, vì thành công của tộc ta, ngươi đi chết đi.”

“Dựa vào cái gì, ta mới không cần.” Thẩm Mộng phất tay, sương đen đụng phải pha lê trong suốt, hoàn toàn không có cách nào xâm nhập.

“Đây là…” Con ngươi Quỷ vương co lại, “Không nghĩ tới thế nhưng ở chỗ của ngươi, cũng đúng, dù sao cũng là tộc nhân cuối cùng của Mộng Điệp, ở chỗ của ngươi cũng không kỳ quái, nói như vậy, thủ hạ của ta cũng ở bên trong?”

“Đúng vậy.” Pha lê trước mặt hóa thành một khối lập phương lớn bằng một bàn tay nổi lơ lửng trong lòng bàn tay Thẩm Mộng, “Ngươi có muốn đi vào đoàn tụ với bọn họ không?”

“Xem ra cần phải nghiêm túc rồi.” Quỷ vương nhắm mắt thở dài, “Ta vốn không muốn giết chóc, không biết sao luôn có người muốn cản trở ta, ta đây đều là bất đắc dĩ, thật sự là hổ thẹn.”

Nói đến đây người lập tức biến mất, Thẩm Mộng chớp chớp mắt, một cái chớp mắt tiếp theo khối lập phương lập tức tách ra, một miếng trong đó chắn ở bên trái, ầm một tiếng, đôi mắt đỏ tươi của Quỷ vương xẹt qua một đường vòng cung màu đỏ trong không trung.

“Lực thật lớn.” Thẩm Mộng nhìn trái nhìn phải, “Biến mất? Tốc độ quá nhanh? Hay là trốn ở chỗ nào?”

“Nơi này!” Người nọ vọt tới từ phía sau, Thẩm Mộng vung tay, miễn cưỡng ngăn lại một cú tấn công của lão, hắn bị lực lượng mạnh mẽ chấn đến cả cánh tay đều đang phát run.

Khi xuất hiện lần nữa Quỷ vương đứng dưới đất, lão nhìn Thẩm Mộng, thở dài, “Xin thu hồi ảo cảnh, nếu như không đồng ý ta sẽ áp dụng thủ đoạn phi thường.”

Thẩm Mộng nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Thủ đoạn phi thường? Ngươi định làm gì?”



“Ta sẽ hủy ảo cảnh này.” Quỷ vương ngẩng đầu nhìn hắn đầy thương hại, “Thật là đáng tiếc, ngươi không nhốt được ta.”

Nói xong, toàn bộ không gian đều đang rung chuyển, Thẩm Mộng nhíu mày, “Xé rách ảo cảnh của Mộng Điệp, ngươi thật đúng là mạnh miệng.”

Quỷ vương lại thở dài, “Ta là nghiêm túc.”

Khí đen dày đặc lan tràn từ thân thể lão, mang theo mùi gay mũi, Thẩm Mộng che mũi, ảo cảnh xung quanh đang biến mất, răng rắc, ảo cảnh rung chuyển, những dây leo xanh biếc kia dần hóa thành màu đen, bắt đầu giương nanh múa vuốt.

“Ngươi hẳn là một đứa trẻ tuổi còn rất nhỏ, vì sao cứ khăng khăng đối nghịch với ta.” Quỷ vương đứng yên tại chỗ, “Ảo cảnh của ngươi vẫn chưa đến nơi đến chốn, như vậy liền dám tới đây.”

Thẩm Mộng nhìn lão, “Ngươi vậy mà thật sự phá nát ảo cảnh của ta?!”

“Chỉ là đồ chơi con nít, căn bản không thể so sánh với Mộng Điệp.” Quỷ vương lạnh lùng nói, toàn bộ không gian rung chuyển còn tiếp tục mở rộng, toàn bộ ảo cảnh đều đang sụp đổ, “Kết thúc.”

Thẩm Mộng nhìn lão, hoảng sợ trong mắt dần biến mất, tiếp theo mới hóa thành vui vẻ, “Kết thúc? ngươi nghĩ quá sớm rồi.”

Quỷ vương nhìn lên không trung, ảo cảnh vốn đã sụp đổ, nhưng lão phát hiện mình vẫn còn ở trong ảo cảnh, “Hai tầng ảo cảnh? Hay là càng nhiều? Thì ra, vẫn là ta xem thường ngươi.”

“Nhưng không sao, đáng chết vẫn là phải chết, sương đen của ta mang theo chất kịch độc.” Quỷ vương nhắm mắt, “Thật sự là đáng thương.”

Nhìn người nọ, Thẩm Mộng đột nhiên bật cười, “Quả nhiên, Chu Húc nói, giấu dốt là một chuyện rất thú vị, hiện tại ta tương đối đồng ý.”

“Cái gì?!”

Ngọn lửa ngút trời bùng lên, người trong ngọn lửa đứng ở đó như một vị thần chiến tranh, “Chơi cũng chơi đã rồi, ta cũng gần như biết rõ trình độ của ngươi ở mức nào.”

“Ta đây cũng phải bắt đầu nghiêm túc thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.