Tốc Tốc đẩy Mục Giang Lâm ra, cười khẩy: “Tối nay ngủ riêng.”
Muốn làm cô mất mặt sao? Anh nằm mơ đi! Nói xong, Tốc Tốc xoay người bỏ đi.
Mục Giang Lâm đuổi theo cô, nhẹ nhàng nắm cánh tay cô: “Đừng vội, anh còn chưa nói xong.”
“Không được thương lượng.” Thái độ của Tốc Tốc vô cùng kiên quyết.
Mục Giang Lâm bất lực thở dài: “Vậy nếu anh định thương lượng với em chuyện hôn lễ thì sao?”
Tốc Tốc dừng lại.
Trong khách sạn người đến người đi, lúc này có vị khách cách đó không xa đi qua họ.
Mục Giang Lâm thấp giọng nói: “Hôm nay anh có việc phải làm tối về muộn sợ không có thời gian nói với em, chi bằng tối về phòng nói nhé.”
Chuyện này rất quan trọng, hơn nữa nằm trên giường nói chính sự, hình như cũng chẳng có gì không tốt nhỉ?
Có một khắc Tốc Tốc hơi dao động, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, nghiêng đầu mỉm cười với Mục Giang Lâm.
“Đô thống đại nhân đúng là lên một kế hoạch hay đấy.” Cô nói: “Anh tưởng anh nói với tôi chuyện quan trọng là tôi không tính toán chuyện vừa rồi với anh nữa sao? Không có cửa đâu!”
Cô huých vào cánh tay anh, thấy anh đau đến nỗi xuýt xoa, lúc này cô mới hài lòng bước nhanh về phía trước.
“Về nhà tôi sẽ chuyển về phòng tôi, về phần chuyện tối nói thì sáng mai chúng ta gặp ở phòng ăn rồi nói cũng được.”
Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Mục Giang Lâm, cười nói: “Nếu chuyện thật sự rất quan trọng, sáng sớm mai đô thống nhất định sẽ đợi tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-vai-ac-luon-muon-cuoi-ta-sung-ta/1027487/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.