Chương trước
Chương sau
Thật ra ai trong group họp cũng đang đoán không biết ai có thể làm chủ tịch luôn giữ bộ mặt lạnh lùng vạn năm mỉm cười, nhưng họ không dám tán gẫu lung tung sợ chủ tịch lại nổi giận chỉ có thể im lặng quan sát.

Chỉ vài giây sau, họ đã biết được đáp án. Lục Cảnh Nghi không biết anh trai đang họp nên vẫn thản nhiên đi vào tìm anh, cậu thấy anh cả ngồi ở bàn làm việc liền chạy tới ôm lấy chân anh mà thở hổn hển.

Lục Khang Dụ thấy bé con chạy mệt liền bế Tiểu Cảnh Nghi lên để cậu dựa vào lòng anh, lúc này trong màn hình truyền ra mấy tiếng thét kiềm nén của mấy vị nữ trưởng phòng. Lục Khang Dụ lập tức quăng một ánh nhìn cảnh cáo sang sau đó bình tĩnh giúp bé con chỉnh sửa lại quần áo, rồi nói: "Tan họp, còn gì cần báo gửi vào mail tôi."

Sau đó.... không có sau đó, chủ tịch Lục trực tiếp tắt cuộc gọi.

Trên nhóm chat công ty lập tức có người spam tin nhắn.

"Ảnh."

"Nhìn đi, nhìn đi cho mấy người xem bé con có thể khiến chủ tịch Lục cười."

"Đáng yêu muốn xỉu luôn. Nhưng mà chủ tịch nhỏ mọn quá tụi này chưa nhìn đủ là anh ta ngắt cuộc gọi rồi hic."

"Mọi người không thấy được hình ảnh vị chủ tịch lạnh lùng của chúng ta cưng chiều bé con đâu, soft vô cùng luôn."

"Nhà có bé con như vậy tôi cũng nguyện cưng chiều suốt đời."

"Mị muốn đẻ con."

....

Quay lại bên này, Lục Tiểu Nghi ở trong lòng anh cả nghe anh phân phó mới biết anh cậu đang họp áy náy nói: "Anh ơi! Tiểu Nghi xin lỗi ạ, em không biết anh cả đang họp."

Lục Khang Dụ vốn dĩ không giận thấy bé con ngoan như vậy liền ôm má em hôn một cái, anh nói: "Không sao, Tiểu Nghi không biết anh cả không trách, nói đi, qua đây là muốn nhờ anh cái gì đúng không?"

Lục Cảnh Nghi lập tức tươi tỉnh đưa bản vẽ của mình cho anh xem, bộ dạng trẻ con đắc ý nói: "Sắp tới sinh nhật mẹ rồi Tiểu Nghi vẽ ra váy đẹp nè, muốn tìm anh cả giúp làm ra ba bộ như vậy, Tiểu Nghi muốn đem hết hai bộ tặng cho mẹ của chúng ta và một bộ cho chị ba đi thi đấu."

Nói rồi cậu để riêng hai bản vẽ của mẹ riêng rồi lại lấy bản vẽ còn lại chia thành hai tay đưa cho anh cả của cậu.

Lục Khang Dụ cười cười nhận lấy, chấp nhận đến khi anh nhìn thấy bản vẽ của em mình thì lập tức đứng hình.

Cả ba bộ váy đều là những thiết kế mới lạ mà trước giờ anh chưa từng thấy, vừa hiện đại vừa cổ điển nhưng lại kết hợp vô cùng hài hòa. Tiểu Nghi Nghi gần đây đã quen lại với việc pha màu nước, phối màu cho bộ váy phải nói là tuyệt vời, anh là nam nhưng không phải không nghiệm chứng được đồ đẹp, những bộ váy này mà đem ra ngoài giá không thể nào thấp cho được, mấy quý cô nhà giàu không giành giật mới là chuyện lạ đó.

Anh kinh ngạc nhìn cục cưng nhà mình gương mặt bình tĩnh thường ngày xém chút nữa nứt vỡ không còn, anh hỏi: "Em nói mấy cái này là em vẽ?" Lục Khang Dụ không biết khi mình hỏi bé con trong chất giọng có bao nhiêu run rẩy, anh chỉ biết em trai nhỏ của anh thật sự làm anh khiếp sợ.

Ngay sau khi nghe anh hỏi cậu bé trước mặt liền đáp một tiếng: "Vâng, em vẽ tặng mẹ với chị, anh cả tìm người làm giúp Tiểu Nghi nha."

Đầu óc Lục Khang Dụ mơ hồ chỉ có thể đáp: "Được" một tiếng rồi nhìn em trai hứng khởi chạy về phòng.

Một lúc lâu sau khi Lục Cảnh Nghi rời đi anh mới bình thường trở lại, sau đó lòng tràn đầy phức tạp tạo một group không có Diệp Sương chụp 3 bản vẽ của bé con lên cho cả nhà xem.

Group chat gia đình tạo để chuẩn bị sinh nhật cho mẹ.

Lục Khang Dụ: "Ảnh" Bé con vẽ nói muốn nhờ con tìm người may cho mẹ và 1 bộ cho bé ba."

Baba: "Cái này có phải hơi khó tin không?"

Lục Khang Dụ: "Là Thật ạ."

Ánh mắt cả nhà nhìn tin nhắn đều có chút không nói nên lời. Cái đầu tiên họ nghĩ không phải là tại sao bé con làm được, mà cái họ nghĩ đến đầu tiên là con, cháu hay em họ có an toàn nếu bọn người nhăm nhe Lục Gia biết hay không? Rồi có cơ hội gây bất lợi cho cục cưng của họ không?

Thiên tài một lĩnh vực đã đủ khiến người ta ghen tị nói gì tới bé con còn nhỏ đã giỏi cả vẽ tranh, thiết kế, đánh đàn còn kiêm luôn hạng nhất trên lớp chứ.

Lúc trước khi đối thủ biết ba đứa con đầu của nhà họ Lục tài giỏi mỗi người có một sở trường liền đặt biệt tìm đủ mọi cơ hội hảm hại nhằm kéo nhà họ Lục đi xuống nhưng may là anh cả mạnh mẽ không bao giờ bị mắc bẫy bọn hèn hạ đó hết.

Còn hai anh chị khác còn học trong trường họ chưa nắm rõ được tình hình nên ít bị nhắm đến một chút.

Nếu họ biết đứa nhỏ mà một năm trước họ coi là kẻ ngốc đột nhiên trở thành thiên tài của nhiều lĩnh vực thì họ sẽ làm gì?

Nhưng tiếc là Lục Cảnh Nghi đã làm cả nhà lo lắng suôn rồi, cậu làm việc chưa bao giờ là không tính trước hệ quả cả. Vì muốn bảo đảm an toàn cho mình và người thân mà Tiểu Cảnh Nghi đã phải hi sinh thời gian tự do của mình để hợp tác làm việc với FBI đó.

Cậu quả là một nhóc đáng thương, nghỉ hưu rồi vẫn phải cứ chăm chỉ làm công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.