Biết mẹ đã tin lời mình nói, Đường Tô thở phào nhẹ nhõm. Cô vui vẻ xem trò cười của Nghiêm Cảnh Dương, cô sờ mái tóc đen của hắn, mềm mại, đáng yêu, mỉm cười nói: “Bé ngoan, không cần ở bên cạnh mẹ đâu, qua bên kia để bà ngoại nhìn con một cái.” Nghiêm Cảnh Dương mở to mắt, gương mặt trẻ con tức giận đến mức đỏ bừng, hắn quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tô, sau đó cơ thể nhỏ bé đứng lên đi tới cái hố mà mình đào ra. Phương Tình nhìn đứa trẻ trước mặt, trắng nõn xinh đẹp, còn mang theo hơi sữa, thần sắc lạnh lùng nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy dễ thương: “Tô Tô, vừa rồi con nói không sai, đứa nhỏ này đẹp trai hơn Nghiêm Cảnh Dương nhiều.” So với tên khốn kia thì càng thuận mắt hơn, đáng yêu hơn. Bà nắm bàn tay nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương, kéo tới bên mình: “Nào, gọi bà ngoại đi con.” Chỉ cần nghĩ tới sau này con của Tô Tô cũng sẽ đáng yêu, xinh đẹp ngoan ngoan gọi bà là bà ngoại như vậy, tâm trạng của Phương Tình rất nhanh liền cảm thấy suиɠ sướиɠ. Nghiêm Cảnh Dương: “. . .” “Gọi lại một tiếng giống như vừa rồi.” Phương Tình cười tủm tỉm đùa với hắn. “Bà. . . ngoại.” âm thanh non nớt chậm rãi nói ra hai chữ. Phương Tình sờ đầu nhỏ của hắn: “Ngoan lắm, đúng là đứa bé ngoan.” Bà chỉ vào Đường Tiền Tông đang ngồi một bên, dạy hắn: “Gọi ông ngoại đi.” Phốc! Đường Tô cong đôi môi xinh đẹp lên, âm thầm cười trộm trong lòng, cô nhìn tên nhóc đang ngơ ngác đứng trước bố mẹ mình, không cần nghĩ cũng biết hiện giờ trong lòng hắn nhất định đã tan nát! Cũng không biết qua bao lâu Phương Tình với Đường Tiền Tông mới trở về. Phương Tình rất thích đứa bé này, suy xét đến phương diện con gái vừa đi học vừa chăm sóc đứa bé không tiện nên trước khi về bà muốn mang đứa bé về Đường gia, tạm thời để bà chăm sóc, chờ người nhà tới đón. Làm sao Nghiêm Cảnh Dương đồng ý được? Rời xa Đường Tô thì hắn không thể trở về như cũ. Hắn đứng bên cạnh Đường Tô giống như đứa trẻ chỉ biết ỷ lại vào mẹ, đôi tay ngắn ngủn lôi kéo vạt áo Đường Tô, khuôn mặt đỏ lên, ấm ức nói: “Không đi, con muốn ở lại với cô ấy. . .” Cực kỳ xấu hổ, không thốt lên được hai chữ “ma ma”. Đường Tô cúi đầu nhìn Nghiêm Cảnh Dương, đôi mắt ngấn nước đầy ý cười, cũng không làm khó hắn nữa: “Mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc cho đứa bé một khoảng thời gian nữa. Với lại đứa bé thân với con hơn, nếu đến nơi xa lạ khác như nhà họ Đường thì con sợ nó sẽ sợ hãi.” Đường Tiền Tông ôm vợ, ông mở miệng khuyên: “Tô Tô nói đúng, nếu em thích đứa nhỏ này thì thường xuyên đến đây là được. Hơn nữa, Tô Tô nói rồi, đã liên lạc được với bố mẹ của nó, nó cũng muốn về nhà của mình.” Đường Tiền Tông không bị con gái lừa giống Phương Tình, ông dùng đôi mắt khôn khéo nhìn đứa bé đứng bên cạnh con gái, ông khẳng định đứa bé này có quan hệ với Nghiêm Cảnh Dương, cho dù không phải cha con thì nhất định có cùng huyết thống với hắn. Nếu con gái không muốn cho bọn họ biết thì ông cũng không vạch trần. Trời có sập xuống cũng có người bố là ông đây chống đỡ cho cô, chứ đừng nói đến viện cỏn con này. Trước khi đi ngủ, thân hình nhỏ bé của Nghiêm Cảnh Dương chắn trước cửa phòng của Đường Tô. Hôm nay, hắn mất mặt trước người phụ nữ này một lần, hắn đã chịu đủ cuộc sống sỉ nhục khi ở trong cơ thể đứa trẻ này rồi. Ngẩng đầu nhỏ lên, Nghiêm Cảnh Dương hỏi: “Vừa rồi ở trong tủ quần áo cô đã đồng ý trao đổi điều kiện với tôi, nguyện ý hôn tôi.” Khuôn mặt nhỏ của hắn bạnh ra: “Bây giờ cô có thể đưa ra điều kiện, miễn là những thứ tôi có thể làm được.” Bóng đêm dày đặc, Đường Tô bị ông bà Đường đột ngột đến thăm sợ tới mức tinh thần căng thẳng, hiện tại rất mệt mỏi. Cô che miệng, ngáp một cái, buồn ngủ quá! Nhìn vóc dáng nhỏ bé đang chắn cửa, Đường Tô cũng không biết vì sao hắn cứ cố chấp với việc này như vậy, vốn dĩ cô cũng chỉ hôn hắn một cái rồi đi ngủ nhưng một tia sáng chợt lóe lên, nhớ tới cái gì đó. “Anh chờ một chút.” Đường Tô xốc lại tinh thần, đẩy bàn tay nhỏ của hắn ra, đi vào phòng, một lúc sau trên tay cầm bộ đồ bò sữa mà bản thân vẫn luôn tâm niệm kia ra: “Anh mặc bộ quần áo này vào để tôi thấy sự đáng yêu của anh thì tôi sẽ hôn anh một cái.” Đôi lông mày của Nghiêm Cảnh Dương nhíu lại, rãnh giữa hai hàng lông mày sâu mang theo tia chán ghét. Đương nhiên hắn nhận ra bộ đồ trên tay cô, lúc mua quần áo cho hắn, hắn đã từ chối mua bộ này, nghĩ có chết cũng không bao giờ mặc loại quần áo đó. “Đường Tô!” Hắn nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi cất lên giọng nói non nớt: “Nếu tôi mặc nó, cô sẽ hôn tôi?” “Ừ, anh có muốn mặc hay không? Không mặc thì để tôi đi ngủ, buồn ngủ lắm rồi.” Nghiêm Cảnh Dương lấy quần áo từ trên tay cô, ôm vào ngực, hai chân nhỏ chạy tới phòng tắm: “Cô chờ đó!” Môi đỏ của Đường Tô dần nhếch lên, tên nhóc này đồng ý mặc ư? Rốt cuộc là hắn có bao nhiêu ham muốn đối với việc cô hôn hắn? Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra. Tên nhóc mặc bộ đồ bò sữa xù xì, chân bước tới, phía sau còn có một cái đuôi. “Được chưa?” Nghiêm Cảnh Dương xụ mặt, vẻ mặt lạnh lùng, có lẽ do thay quần áo nên tóc hơi rối, thêm phần đáng yêu hơn. Đường Tô ngồi xổm xuống, đội mũ phía sau lưng hắn lên, trên mũ có hai mắt của con bò, còn có một đôi sừng nữa. Tên nhóc tròn mắt, hung hăng nhìn cô: “Cô có thể hôn tôi chưa?” Trái tim của Đường Tô vì dáng vẻ đáng yêu đó mà run lên, hận không thể bóp mặt hắn. Bóp nhưng không dám bóp, Đường Tô lấy di động ra, chụp mấy tấm cho hắn: “Anh cười lên một chút.” “Đường Tô!” Nghiêm Cảnh Dương không vui nói. “Có muốn tôi hôn anh nữa không?” Nghiêm Cảnh Dương mím môi nhỏ, hơi giương môi lên, cứng đờ nở nụ cười lộ hàm răng. “Ngoan quá!” Đường Tô cảm thấy hài lòng với mấy tấm hình cô chụp cho hắn, cất di động. Nghiêm Cảnh Dương ngẩng đầu đội mũ bò lên, hai tai giấu bên trong đỏ rực, giọng nói trẻ con cất lên: “Tôi đã thay quần áo rồi, cô hôn tôi đi!” Một ngón tay nhỏ của hắn chỉ vào miệng mình: “Hôn nơi này này.” Đường Tô nhìn hắn: “Thực sự muốn tôi hôn anh?” “Đúng vậy! Mau lên!” Nghiêm Cảnh Dương thúc giục, cả người còn tự giác đi về phía Đường Tô. “Vậy anh nhắm mắt lại đi.” Bị tên nhóc này nhìn như thế cô có chút ngại ngùng. Yêu cầu của người phụ nữ này cũng nhiều thật đấy! Bây giờ Nghiêm Cảnh Dương ở thế yếu nên hắn chỉ còn cách ngoan ngoãn nhắm đôi mắt to tròn lại, thuận tiện chu đôi môi nhỏ lên. Giây tiếp theo hắn cảm nhận được một hương thơm tới gần, sau đó, miệng nhỏ được chạm nhẹ một cái, mềm mại thêm chút tê dại. Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cảnh Cảnh: Mau đến đây hôn tôi!!!! (địa lôi, dung dịch dinh dưỡng, bao lì xì hơi nhiều đêm nay sửa lại sẽ phát sau).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]