Theo thời gian trôi qua.
Máu chảy trên ngón tay cô không nhanh không chậm bị hắn hấp thu hết.
Dần dần có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh của hắn, tựa hồ, đã có sự sống.
Nam Nhiễm thu tay lại.
Nhìn quần áo trong tay mình, cúi đầu chậm rãi mặc vào.
Kết quả, quần áo mới mặc được một nửa, áo ngoài còn chưa kịp mặc vào đã thấy người nam nhân đang ngồi trên giường băng kia đột nhiên mở mắt.
Hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.
Nhìn đến nỗi khiến người khác phải e sợ.
Cảm xúc của hắn hình như có chút gì đó không thích hợp.
Nam Nhiễm giơ tay, ngón tay trắng nõn để ở đầu cánh mũi của hắn.
[Tí tách]
Đầu ngón tay lại nặn ra một giọt máu.
Chảy vào miệng hắn.
Một giây sau, hai mắt Túc Bạch đột nhiên biến thành màu đỏ.
Hắn giơ tay, nắm lấy ngón tay của Nam Nhiễm,
Bỏ vào miệng, liếm láp.
Rõ ràng trên mặt hắn không hề có cảm xúc khác lạ nào.
Nhưng không biết làm thế nào lại lộ ra một loại tà khí khó nắm bắt.
Chỉ thấy, một giây sau, Nam Nhiễm đã bị hắn kéo vào trong ngực.
Rồi bị hắn đè xuống giường băng.
Khóe môi hắn khẽ cong, nở nụ cười nhàn nhạt.
Hơi thở yêu tà trên người cũng càng lúc càng đậm hơn.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp, lẩm bẩm.
Từng chữ từng chữ nhè nhẹ truyền đến tai Nam Nhiễm.
"Ngươi thơm quá."
Dứt lời, quần áo Nam Nhiễm vừa mới mặc vào đã bị hắn cởi hết ra.
Nam Nhiễm cũng mỉm cười.
Ý cười trên môi càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156464/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.