Nam Nhiễm cười nhạt, đang muốn giơ tay lên.
Nhưng cánh tay đâu không thấy chỉ thấy có một chiếc lá đang lay động trước gió.
Lúc này, cô mới nhớ tới hiện tại bản thân là một bông hoa nhỏ.
Đang suy nghĩ, đột nhiên một giây sau trong cơ thể cô có một cổ lực lượng mạnh mẽ xông thẳng ra ngoài.
Tiếp theo, cô có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang biến đổi.
Ngón tay mảnh khảnh, làn da trắng nõn tinh tế như thạch anh, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống.
Hai chân thon dài, dáng người yểu điệu vô cùng quyến rũ, vòng eo nhỏ đến mức một cánh tay cũng có thể ôm trọn.
Gương mặt nhỏ gọn gần bằng một bàn tay, đôi môi phấn nộn, sống mũi cao thẳng, hai mắt ngập nước, cả người toát lên hơi thở thánh khiến, thiên chân vô tội.
Giống như một vị tiên tử không cẩn thận đi lạc xuống thế gian này.
Thanh lãnh, cao quý làm người khác không dám đụng vào, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ hủy hoại chân dung hoàn mĩ không nhiễm bụi trần này.
Bên phải khóe mắt của cô, có một vết bớt nhỏ vô cùng tinh xảo, hình bông hoa, là phiên bản chân thân thu nhỏ của Nam Nhiễm.
Hai hàng lông mi đen nhánh, cong vút khẽ run cộng thêm động tác cúi đầu của cô, càng khiến Nam Nhiễm trông vừa yếu ớt vừa vô tội.
Bộ dáng này hoàn toàn khơi dậy tấm lòng muốn bảo hộ thiên sứ của người khác.
Nam Nhiễm nhìn cánh tay của mình, rồi lại nhìn cơ thể của mình.
Cho dù hiện tại cô có đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156462/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.