Tiểu Hắc Long: [ký chủ, cô có thể tự thoát ra mà, dáng người của ký chủ cao lớn, tuy không có đuôi cá nhưng cũng có thể bơi ra mà. Dù sao cô cũng từng là giao... mỹ nhân ngư, vương giả trên biển khơi.]
Nam Nhiễm nghe những lời này.
Chỉ cảm thấy.
Con mẹ nó dáng người cao lớn.
Còn mỹ nhân ngư gì gì đó.
Cô mới không bơi lên bờ.
Tiểu Hắc Long: [...]
Có phải ký chủ bị ngâm nước đến choáng váng không?
Nam Nhiễm ôm chặt Sino, không chịu buông.
Đầu dựa vào vai hắn, nửa chữ cũng không thèm nói.
Cả người thì ướt như chuột lội, bộ dáng trông cực kỳ chật vật.
Sino rũ mắt.
Nhìn bộ dáng chật vật của cô.
Thấy cô đến mức này còn không chịu rên một tiếng.
Cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề.
Một tay ôm eo Nam Nhiễm, một bàn tay khác đưa lên nghịch tóc của cô.
"Không thể nói chuyện?"
Nam Nhiễm mở mắt, liếc hắn một cái sau đó lại nhắm mắt lại.
Hiếm khi Sino chiều theo ý Nam Nhiễm.
Duỗi tay, cuốn lấy sợi tóc vướng trên tai Nam Nhiễm.
Bởi vì không nói được nên vừa rồi mới không có biện pháp trả lời/
Chứ không phải vì thích cái tên vương tử kia?
Tầm mắt thoát lướt qua cả người Nam Nhiễm một lượt rồi dừng lại trên bàn tay bị băng bó của cô.
Không biết là do băng gạc bị ngâm nước quá lâu hay do khả năng thấm nước của nó quá tốt?
Mà [tí tách, tí tách], chỉ thấy cái tay bị băng bó như cái màn thâu kia cứ nhỏ nước xuống.
Ngón tay Sino vươn ra, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156283/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.