Tiểu Hắc Long nhỏ giọng.
[ký chủ, ký chủ? Cô còn tỉnh chứ?]
Nam Nhiễm không trả lời vấn đề ngu xuẩn của hệ thống.
Chỉ ngẩng đầu, một ngụm, uống cạn ly rượu nhỏ.
'Ầm'.
Ly rượu bị ném sang một bên.
Nam Nhiễm đứng dậy.
Mái tóc đen rối tung, che khuất gương mặt hơi say của cô.
Cô ngẩng đầu.
Nhìn về phía Ninh Dã.
Sau đó, nâng tay lên.
Vẫy vẫy.
"Cậu, lại đây."
Ninh Dã lập tức đi đến trước mặt Nam Nhiễm.
Không biết là vô tình hay cố ý.
Mà vị trí đứng của Nam Nhiễm vừa lúc chặn lại lối ra duy nhất của căn phòng.
Ngươi cho rằng Ninh Dã không muốn chạy?
"Cậu" ấy là không thể chạy được a.
Vì thế chỉ có thể ở đây làm người rót rượu.
Mà với những người đang say.
Tốt nhất vẫn không nên trêu chọc.
Dù sao mạch não của cô cũng không giống người bình thường.
Nam Nhiễm thấy bộ dáng chậm rì rì của Ninh Dã.
Liền bĩu môi.
"Chậm quá!"
Dứt lời.
Liền duỗi tay túm người đến trước mặt mình.
Trong giây phút bị Nam Nhiễm túm lấy.
Ninh Dã chỉ cảm thấy chỗ bị túm truyền đến cảm giác đau đớn, khiến "cậu" không thể duy trì được ý cười trên mặt.
"Cậu" sẽ không bị Nam Nhiễm bóp gãy chứ?
Ninh Dã muốn thoát khỏi tay Nam Nhiễm.
Nhưng nhìn đến "tàn thi" đầy đất, trong lòng Ninh Dã không khỏi dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Một đám đàn ông còn không thể trụ được.
Thì một người giả trai như "cậu" vẫn không nên lao đầu tự xác.
Ninh Dã rất phối hợp.
"Nam lão đại, tôi đỡ cô đi ra ngoài tản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156238/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.