Hình xăm ở mắt cá chân Nam Nhiễm phát ra ánh sáng màu xanh lá.
Chỉ là hình phạt này cũng không ức chế được Nam Nhiễm.
Ngược lại còn khiến cô càng lúc càng hưng phấn hơn.
Tiểu Hắc Long nhìn giá trị hắc ám của ký chủ cứ tăng lên đến nỗi sắp chuyển sang mức đại bạo.
Nó liền héo héo.
Ký chủ sẽ không hủy diệt thế giới chứ?
Tiểu Hắc Long run rẩy gọi.
[ký chủ??]
Mà bên này, Tô Tử Trác vẫn lắc lắc cổ.
Từng bước từng bước đi về phía Nam Nhiễm.
"Nếu em đã nghe hết rồi thì không thể thả em đi nữa."
Nụ cười của hắn càng lúc càng quỷ dị.
Dứt lời liền vươn tay.
Nắm lấy cằm Nam Nhiễm.
Cả người dựa sát vào người cô.
Cẩn thận đánh giá.
Càng nói càng cảm thấy đáng tiếc.
"Anh chưa từng gặp một người hợp với sở thích của anh như em."
Dứt lời.
Lại tiếp tục lẩm bẩm.
"Lần trước là anh nhường em. Muốn thử coi em rốt cuộc là cô gái thế nào. Quả nhiên em rất thú vị."
Vừa nói vừa sờ tay Nam Nhiễm.
"Chỉ là hiện tại, không thể để em đi ra ngoài a."
Đột nhiên.
Nam Nhiễm cầm lấy tay hắn.
Cô bĩu môi, cũng lẩm bẩm một câu.
"Cái đồ dơ bẩn nhà ngươi thật phiền phức."
Nam Nhiễm vừa dứt lời.
Tô Tử Trác liền muốn động thủ.
Kết quả.
Hắn còn chưa làm gì.
Cánh tay đã bị Nam Nhiễm vặn gãy.
Hiển nhiên, sức lực của Nam Nhiễm còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn.
Hai người dựa gần vào nhau.
Những gì hai người bọn họ nói nãy giờ cũng chỉ có bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156232/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.