Tiểu Hắc Long vội vàng nhắc nhở.
[ký chủ, cô phải debut mới hoàn thành nhiệm vụ mà nguyên thân yêu cầu. Nói cách khác, cô phải thành công thăng cấp.]
Nam Nhiễm mặc kệ lời nói của Tiểu Hắc Long.
Thản nhiên cởi đôi giày cao gót trên chân mình ra.
Tiểu Hắc Long nhìn ký chủ vừa nói nghỉ ngơi liền bày ra bộ dáng phải nghỉ ngơi.
Nhất thời chỉ biết nhịn xuống nước mắt đã chực tràn.
[ký chủ, cô, cô phải tiếp tục hát chứ!]
Thanh âm nãi khí vang lên, nghe vô cùng ủy khuất.
Nam Nhiễm bĩu môi.
"Đừng khóc, phiền chết đi được!"
Dứt lời, cô liền nhìn mái tóc buông xõa của bản thân, có vài cọng cong cong, thả loạn.
Một tiếng "xẹt" vang lên.
Vạt váy bị Nam Nhiễm xé thành một dải lụa trắng.
Cô dùng dải lụa cột mái tóc tán loạn của mình lên.
Tất cả mọi người đều mê mang.
Cô muốn làm gì đây?
Thật sự coi sân khấu là nhà của mình, muốn làm gì thì làm??
Đang nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên âm nhạc dâng cao.
Nam Nhiễm cầm micro, hát một đoạn cao quãng tám.
Tất cả mọi người vì giọng hát của cô mà sôi trào.
Đứng ở dưới sân khấu, hai mắt của nhà sản xuất đều phát sáng.
Nam Nhiễm này...
Có chút thú vị.
"Ngươi là ánh sáng trong thế giới hắc ám của ta.
Dẫn ta ra khỏi bùn lầy.
Thiêu rụi mọi cỏ cây.
Nghênh đón ánh nắng ban mai."
Điệp khúc vừa lên.
Khung bình luận liền náo loạn.
"má ơi, thật giỏi a."
"phục, phục, trực tiếp chuyển lên quãng C, thật trâu bò!"
"ta đi! Nam Nhiễm này hát tốt như vậy sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156200/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.