Về nguyện vọng của nguyên chủ, Nam Nhiễm có thể hiểu được.
Nhưng có một chỗ.
"Có tiền mà còn buồn bực mà chết?"
Nguyên chủ có chút gợi đòn.
Tiểu Hắc Long dùng giọng điệu con nít của mình ôn tồn giải thích.
[ký chủ, nguyên chủ bị người khác hạ thuốc độc mãn tính. Thuốc độc đã ăn mòn thân thể của nguyên chủ, hơn nữa tính cách của nguyên chủ còn hơi hướng nội nên sinh ra buồn bực không vui. Tâm tình cùng thân thể đồng thời bị tàn phá khiến cho nguyên chủ không chống đỡ nổi vì thế mới buồn bực mà chết.]
Nam Nhiễm nghe vậy, đôi môi khẽ mở lặp lại hai chữ.
"Hạ độc?"
Hệ thống bình thản đáp.
[ký chủ, hiện tại thân thể này của cô đã bị trúng độc. Từ giờ đến thời kỳ phát độc còn mười năm.]
Tới đây, Tiểu Hắc Long hơi dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng nói.
[ký chủ yên tâm, Tiểu Hắc Long có thể giúp ngài giải độc!]
Nó là hệ thống không gì không làm được.
Việc giải độc này đối với nó rất đơn giản.
Năm phút sau.
Nam Nhiễm bước ra từ WC.
Đồng thời lúc này tiếng bước chân hỗn loạn không biết từ đâu truyền đến, trong đó còn có âm thanh chụp ảnh 'tách' 'tách' 'tách'.
"Hàn ca, Hàn ca, anh thử cười một cái đi."
"Đúng, đúng, tất cả chúng em đều muốn nhìn thấy Hàn ca cười."
Diệp Khuynh Hàn đi ra từ một lối đi khác.
Trên người mặc một chiếc quần đen, chân mang đôi giày đính đầy đinh phối hợp với chiếc áo thun màu trắng đơn giản.
Mái tóc dài được cột cao gọn gàng theo kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156192/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.