'Phanh!'
Thân ảnh cao lớn ngã xuống mặt đất.
Hơi thở mỏng manh như có thể đứt bất cứ lúc nào.
Mí mắt Nam Nhiễm khẽ động.
Cô nâng tay lên, đè đầu Long ca xuống mặt đất.
Trực tiếp dẫm chân lên.
Tiểu Hắc Long nghi hoặc.
A?
Sao ký chủ lại thích dẫm lên đầu của người khác như vậy?
Lúc này, cả khuôn mặt của Long ca hoàn toàn chìm trong bùn đất.
Miệng cũng chỉ có thể phát ra âm thanh đứt quãng 'ô, ô, nha, nha'.
Còn đâu bộ dáng kiêu ngạo như ban đầu.
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn mẹ kế đang cứng người đứng ở đằng xa.
Dưới ánh mắt của cô mẹ kế sợ tới mức phải lui về phía sau vài bước, miệng thì hét lớn.
Nam Nhiễm vươn tay ra.
"Hư. Mẹ đừng la nữa."
Tư thái kia, bộ dáng kia.
Khiến mẹ kế sợ run người, tiếng hét cũng theo đó mà lớn hơn.
"A! A a a a a! Cứu mạng!"
Nhưng bên ngoài hoàn toàn không có một chút tiếng động đáp lại lời cầu cứu của bà ta.
Nam Nhiễm xoa đầu.
"Mẹ lại không nghe lời rồi? Đã nói đừng có hét mà!"
Giọng nói của cô rất nhỏ giống như đang tự nói với chính mình.
'Tí tách...tí tách...'
Nam Nhiễm đi từng bước từng bước về phía mẹ kế, máu trên người theo sự di chuyển của cô rơi từng giọt xuống đất.
Mẹ kế nhìn bộ dáng kia của cô, sợ tới mức té lăn quay ra đất.
Lúc này, mẹ kế mới phát hiện bộ dáng vặn vẹo người không ra người ma không ra ma của ông lão ở phía sau Nam Nhiễm.
Mà không biết từ khi nào, Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156182/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.