Nam Nhiễm nâng cằm lên, lười nhác cười một tiếng.
"Em phải hiểu?"
Bạc Phong mặt vô biểu tình nhìn cô.
Qua một hồi lâu.
Mới lạnh nhạt mở miệng.
"Nếu không hiểu thì về sau đừng tới đây nữa."
Dứt lời, Bạc Phong liền buông bàn tay đang ấn bả vai Nam Nhiễm ra.
Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Bình thản ngồi lại vị trí cũ.
Cầm lấy quyển sách trước mặt.
Thực hiện tư thế giống như lúc trước.
Phảng phất mọi việc vừa rồi chỉ là phù du.
Còn bạn học Nam Nhiễm vẫn đang ngây người, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên môi.
Nam Nhiễm im lặng suy nghĩ một hồi.
Vẫn không hiểu được.
Tiểu Hắc Long nhìn một cảnh này nhịn không được nhỏ giọng xen vào.
[ký chủ, người ta đã hạ lệnh đuổi khách, chúng ta có nên rời đi không?]
Nam Nhiễm chậm rì rì đáp.
"Chưa từng có viên dạ minh châu nào dám đuổi lão tử."
Đột nhiên Tiểu Hắc Long dâng lên dự cảm không tốt.
Sao lại cảm thấy ký chủ muốn làm cái gì đó.
Tiểu Hắc Long khẩn trương, nói cũng không thành lời.
[ký chủ, ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh.]
Bất quá tiếng nói của nó vừa dứt.
Nam Nhiễm đã hành động.
Ra tay đánh một đòn về phía Bạc Phong.
Thấy vậy, Bạc Phong bỏ quyển sách trên tay lên bàn.
Khuôn mặt hoàn mỹ như tượng thần Hy Lạp vẫn lạnh băng như cũ.
Sau đó.
Hai người lại đánh một trận.
'Ầm'
Kệ sách đổ xuống.
'Két'
Bàn bị lật đổ.
'Phanh'
Cửa bị đạp trúng, nứt ra một vết lớn.
Lần đánh nhau này giành co khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156168/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.