Ly thủy tinh dính đầy máu rơi xuống mặt đất.
Trên đầu cha Nam nháy mắt sưng một cục lớn.
Nam Nhiễm bĩu môi.
"Đánh cha a."
Nhìn một màn này, mẹ kế đang ngồi cạnh cha Nam sợ tới mức thét chói tai.
"A!"
Lúc đầu, mẹ kế thật sự bị dọa mất hồn.
Bất quá chỉ ba giây sau, hai mắt mẹ kế liền đỏ hoe, nước mắt chảy xuống.
"Kiến Quân, anh không sao chứ?"
Hai mắt bà ta ngập nước, nhìn về phía Nam Nhiễm, thanh âm có chút kích động.
"Tiểu Nhiễm, con có tức giận thì trút hết lên mẹ, đừng làm như vậy, dù sao ông ấy cũng là cha của con a."
Sắc mặt cha Nam xanh mét, nhìn Nam Nhiễm, tức đến mức một câu cũng không thốt nên lời.
Mà Nam Nhiễm vô cùng bình thản, tay cầm cặp sách, quan sát cha Nam một lúc mới nhận ra người này là ba của nguyên thân.
Cô không chút để ý.
"Về sau con sẽ không đánh ông ấy nữa."
Nghe vậy, cha Nam phẫn nộ đập một cái thật mạnh lên bàn.
"Mày xem bộ dáng hiện tại của mày như thế nào! Không có gia giáo, còn dám động thủ với cha mày! Về sau bước ra xã hội, không biết còn làm chuyện khó lường nào nữa!"
Nam Nhiễm giơ ngón trỏ ra, quơ quơ vài cái.
Tiếp theo, hai tay lại đút vào túi, không chút để ý cười cười.
"Không phải ra ngoài xã hội mới khó lường mà con vẫn luôn khó lường như vậy."
Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói lời này, cố nén xúc động muốn che mặt, khuyên bảo.
[ký chủ, khiêm tốn, chúng ta phải khiêm tốn.]
Nam Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156164/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.