Ngay khi nhìn thấy vệt sơn màu hồng nhạt dính trên bức thư, tầm mắt của Bạc Phong liền dừng lại vài giây.
Đôi mắt hẹp dài nheo lại, tựa hồ như đang xác nhận cái gì.
Khuôn mặt lạnh băng vẫn không đổi.
Giống như không có chút cảm xúc dao động nào.
Lại giống như...mỗi lúc càng lạnh hơn.
Mà lúc này, Trình Văn Hoắc vừa bước vào đã phát hiện trong phòng còn có một nữ sinh đang ôm lấy hộp cơm ngủ say sưa.
Trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc không thôi.
Nhìn nhìn nữ sinh kia, sau đó lại xoay sang nhìn Bạc Phong, ánh mắt liền xuất hiện ý cười.
Tựa hồ, tâm tình còn tốt hơn lúc nhận được thư tỏ tình từ người khác.
Thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nữ sinh kia bỗng ngẩng đầu lên.
Trong miệng còn ngậm bánh bao.
Khuôn mặt tinh xảo kia lọt vào tầm mắt của Trình Văn Hoắc.
Nữ sinh này nhìn có chút quen mắt nha.
Nam Nhiễm nhìn ra cửa.
Á, đó không phải là quả cầu pha lê biết phát sáng sao.
Trình Văn Hoắc cảm nhận được sự ghét bỏ từ trong cái nhìn của Nam Nhiễm.
Nháy mắt liền nhớ tới chuyện vừa nãy xảy ra ở đầu cầu thang.
Nụ cười càng tươi hơn.
"Thì ra là em a, học muội."
Tiếng nói của hắn vừa dứt.
Bánh bao trong miệng Nam Nhiễm liền bị người khác cầm đi.
Ngay cả hộp cơm ở trong ngực cô cũng bị người khác cướp lấy.
Thời điểm cô vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hộp cơm tinh xảo kia vẽ ra một vòng cung ở trên không rơi vào thùng rác.
'Phanh!'
Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156148/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.