Nam Nhiễm đứng ở đầu cầu thang, chặn không cho nam sinh kia đi lên.
Sau đó đưa phong thư trong tay cho hắn.
"Cho anh."
Trình Văn Hoắc nhìn chằm chằm nữ sinh đứng trước mặt mình.
Mặt không biến tâm không loạn.
Nữ sinh viết thư tỏ tình, hắn đã thấy nhiều... nhưng người có cá tính như vậy, vẫn là lần đầu bắt gặp.
Không dài dòng giải thích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hắn cảm thấy, nữ sinh này, có chút thú vị a~.
Đôi mắt đào hoa của Trình Văn Hoắc lộ ra ý cười.
Vươn hai ngón tay, nhận lấy lá thư kia.
"Bạn học, bộ dáng thổ lộ của em thực đặc biệt."
Nam Nhiễm đứng nghiêm một chỗ, đánh giá Trình Văn Hoắc.
Nửa ngày sau mới mở miệng.
"Anh cần nỗ lực thêm chút nữa."
Trình Văn Hoắc sửng sốt, ý cười tràn đầy khóe mắt.
"Lời này của em, là tự nói với chính mình?"
Hai tay ôm ngực, Nam Nhiễm lười biếng đáp.
"Nỗ lực nhiều hơn thì có thể tạm chấp nhận được."
Đúng vậy, cô có thể miễn cưỡng mang viên pha lê này về nhà.
Trình Văn Hoắc càng ngạc nhiên hơn.
Vị bạn học này đang ghét bỏ hắn ư??
Nam Nhiễm nói xong, mặc kệ Trình Văn Hoắc nghĩ như thế nào liền đi xuống cầu thang.
Thư tình đã gửi, chuyện mời ăn cơm cũng cần giải quyết đi?!
Bất quá, cô còn việc quan trọng hơn cần phải làm.
Nghĩ nghĩ, liền đi thẳng đến bên ngoài khu dạy học.
Tiểu Hắc Long nghi hoặc.
[ký chủ, ngài muốn làm gì?]
Nam Nhiễm không chút để ý.
"Ngươi đoán xem?"
Tiểu Hắc Long mờ mịt.
Tâm tư của ký chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156144/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.