Bạc Phong trầm mặc.
"Nghe nói cô dùng cách ghép vần để viết tên."
Anh đột nhiên nói sang chuyện khác.
Việc này đã lan truyền khắp văn phòng giáo viên, lúc anh đi ngang qua ngẫu nhiên nghe được.
Biểu tình của Nam Nhiễm trở nên nghiêm túc hơn.
Hai tay để trong túi, cả người dựa vào tường.
Đương nhiên, bài thi kia đã bị cô vò thành một cục để trong túi.
Bạc Phong lại khôi phục biểu tình không cảm xúc như cũ.
"Hai chữ 'mấu chốt' viết như thế nào?"
Nam Nhiễm vỗ về chơi đùa tóc một chút, không thèm để ý.
"Bạn học, nói chuyện phải có chứng cứ, không thôi tôi sẽ phạm tội phỉ báng."
Bạc Phong trầm mặc ba giây, biểu tình trào phúng kia lại xuất hiện.
"Thật sự không biết viết!"
Tiểu Hắc Long cảm thấy thật thần kỳ.
Hắn làm thế nào biết được?
Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn móng tay mình.
Không muốn phản bác lời nói của anh.
Á, đúng rồi.
Móng tay còn chưa sơn.
Cô lấy đồ trong túi ra.
Ân, quá nhiều đồ vật.
Một tờ giấy bị vò, một thẻ cơm, một phong thư màu hồng nhạt, còn có một lọ sơn móng tay.
Cô tiện tay đem tờ giấy vô dụng kia ném đi.
Mặt khác cất hai món đồ khác vào trong túi, chỉ chừa lại lọ sơn móng tay.
Đem lọ sơn mở ra.
Nhìn màu sắc đỏ rực kia.
Cô lại lấy phong thư màu hồng nhạt ra, quệt hai vệt lên.
Màu đỏ kiều diễm sáng lấp lánh.
Nhưng lại có một mùi hương gay mũi khó chịu.
Cô bĩu môi, đem phong thư hồng nhạt kia ném lên bàn.
Cân nhắc một chút, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156141/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.