Chương trước
Chương sau
Dư Hàng nhận xong cuộc điện thoại này, tâm tình lập tức phức tạp không thôi!
Thật ra điện thoại ông cũng không đành lòng nhận xong, liền trực tiếp cúp máy...
Ông như thế nào cũng không nghĩ tới, nha đầu Phiêu Phiêu này cư nhiên còn có người thân khác còn sống.
Hồi tưởng lại lúc trước khi nhận nuôi Dư Phiêu Phiêu, ông thật sự cho rằng người nhà Dư Phiêu Phiêu đều đã chết, không còn một người thân nào nữa.
Trưởng thôn cũng nói với ông, Dư Phiêu Phiêu đã không còn người nhà nữa.
Ông đã luôn luôn nghĩ rằng đó là sự thật. Lại không nghĩ tới, hôm nay lại đột nhiên nhận được điện thoại của một người tự xưng là cô của đứa nhỏ.
Cô của đứa trẻ nói qua điện thoại: "Tôi đã ở nước ngoài trong nhiều năm, và tôi không biết rằng có chuyện lớn như vậy đã xảy ra trong nhà. Theo lý thuyết, loại thời điểm này Phiêu Phiêu hẳn là tôi nuôi dưỡng. Thật sự là cám ơn anh, nuôi nha đầu Phiêu Phiêu kia lâu như vậy. Hiện tại tôi biết chuyện này, tôi muốn gặp nha đầu Phiêu Phiêu kia, muốn thương lượng với con bé..."
Dư Hàng nghe được, đoạn này không phải đã rõ ràng, đối phương là tới đòi đứa nhỏ sao!
Dư Hàng thật sự không tiếp nhận được thực tế tàn khốc này, cho nên sợ tới mức cúp điện thoại.
Hơn nữa trực tiếp đặt micro sang một bên, không đành lòng tiếp nhận cuộc gọi thứ hai.
Ông thực sự sợ...
Sợ nha đầu Phiêu Phiêu này sẽ bị cô của con bé dẫn về, sợ mất đi đứa con gái này.
Ông không muốn mất con bé.
Dư Hàng thở dài thật sâu một hơi, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu trào ra hơn nửa năm nay, đứa nhỏ Phiêu Phiêu này đối với gia đình cống hiến, đối với ông, còn có con trai của ông tốt như vậy...
Than ôi, không muốn mất ah...
...
Dư Hàng rất sợ người cô kia tìm đến tòa soạn tạp chí, tìm được ông.
Vì vậy, khi ông đi qua quầy lễ tân của tạp chí, ông nói với em gái lễ tân với một giọng điệu rất nghiêm ngặt: "Những ngày này nếu ai đó đến tìm tôi, hỏi tôi, cô nói rằng không có người đàn ông này. Đừng để tôi lộ!"
Em gái ở quầy lễ tân vẻ mặt choạng đồng ý.
Nhưng mặc dù vậy, Dư Hàng cũng biết, chuyện này nhất định là giấy không gói được lửa.
Cho dù đối phương ở tạp chí không tìm được ông, cũng có thể thông qua thôn trưởng tìm được ông, thôn trưởng bên kia đều có số điện thoại cùng địa chỉ của ông.
Chết tiệt... Phiền phức!
Đêm đó Dư Hàng về nhà khá sớm, nhìn thấy Dư Phiêu Phiêu ở trong phòng bếp nấu cơm tối.
Hình ảnh bình thường ngày xưa, trong khoảnh khắc này, nhìn là làm cho người ta quý trọng như thế.
"Haizzz...." Dư Hàng nhịn không được thở dài, khổ sở vô cùng.
"Baba, hôm nay ba về rất sớm."
Dư Phiêu Phiêu quay đầu gọi Dư Hàng, "Cơm chiều của ba còn chưa xong. "
"Con gái a, để ba để ba..." Dư Hàng xắn tay áo lên, vừa thở dài, vừa đi vào phòng bếp, kết quả cái gì cũng chưa làm, đã bị Dư Phiêu Phiêu đẩy ra khỏi phòng bếp.
"Ba không cần làm, con lập tức làm tốt lên, ba dính tay còn có thể càng loạn. Chu Diêu ở thư phòng, bên kia có điểm tâm nhỏ, ba đi ăn một chút, để lót dạ đi ạ. "
Dư Phiêu Phiêu đứa nhỏ này ôn nhu hiền lành như thế!
Dư Hàng nhìn bóng dáng bận rộn bận rộn của cô, quả thực khó chịu trong lòng đều chua xót...
"Con gái, con ở chỗ ba, có mệt mỏi hay không?" Dư Hàng cảm thán hỏi.
"Không có a." Dư Phiêu Phiêu trong tay vội vàng thái rau, quay đầu lại nhìn thoáng qua Dư Hàng, "Ba, ở chỗ Chu Diêu còn có bánh đậu xanh, ba đi ăn một chút đi. Đừng ở chỗ con cảm khái trữ tình, con cũng chỉ là nấu cơm mà thôi. "
"Haizzzz..." Dư Hàng thở dài xoay người, lúc đó lại đi về phía thư phòng, nhìn thấy Phương Chu Diêu đang gõ bàn phím.
Ông biết rằng đứa trẻ đã viết tiểu thuyết online, và bây giờ phải bận rộn với tiểu thuyết.
"Haizzz..." Dư Hàng lại nhịn không được muốn thở dài một hơi, xoay người muốn đi, lại bị Phương Chu Diêu gọi lại, "Ăn bánh đậu xanh đi ba. "
"Không ăn đâu, không có tâm tình." Dư Hàng khoát tay.
Nghĩ trong lòng thật sự khó chịu, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Phương Chu Diêu: "Hôm nay ba nhận được điện thoại của cô Phiêu Phiêu, người ta nói mấy năm nay đều ở nơi khác, không biết tình huống trong nhà. Bây giờ vừa biết, muốn đón Phiêu Phiêu trở về. Phải làm gì đây, con trai? "
Bàn tay gõ bàn phím của Phương Chu Diêu dừng lại trong nháy mắt...
Anh không khỏi mở to hai mắt, liếc nhìn về phía Dư Hàng...
...
Hôm nay ăn cơm tối xong, Phương Chu Diêu đề nghị muốn ở lại, Dư Hàng đáp ứng, hơn nữa còn chủ động gọi điện thoại cho Phương Viện Viện nói chuyện này. Bạn đang đọc truyện tại [ ТRUMt ruyeИ.VN ]
Dư Phiêu Phiêu lúc này còn không biết tâm tình nặng nề của hai cha con, cũng không biết cô cô đến, sau bữa tối vẫn nhàn nhã viết bài tập, thuận tiện trả lời vài câu tin nhắn QQ liên quan đến công việc. P
Phương Chu Diêu bên cạnh cô làm bài tập về nhà, tầm mắt thỉnh thoảng quay về phía cô, vẫn lén nhìn cô.
Ánh mắt của anh bị Dư Phiêu Phiêu bắt được nhiều lần, Dư Phiêu Phiêu sau đó vẫn nhịn không được hỏi: "Vì sao cậu cứ nhìn trộm tôi? "
"Không gì đâu..." Phương Chu Diêu chần chờ một lát, không dám nói ra chuyện cô cô đến, sợ cô sẽ đi theo cô cô.
Anh và Dư Hàng đều muốn giấu cô chuyện này.
Thế nhưng, hai người bọn họ lại biết không giấu được chuyện này, cũng sợ cô sẽ bởi vậy mà rời đi.
"Có chuyện thì nói thẳng, không cần giấu diếm, giữa tôi và cậu không có bí mật." Dư Phiêu phiêu đang trả lời tin nhắn QQ, rất tự nhiên nói.
"Cậu có thực sự không có gia đình? Tất cả đã mất?"Phương Chu Diêu lớn gan hỏi.
"Ừm." Dư Phiêu Phiêu trả lời.
Kiếp trước, sau khi người nhà cô toàn bộ rời đi, ngoại trừ cô cô muốn ngôi nhà kia ra, cũng không có bất kỳ thân thích nào.
Cho nên, ngoại trừ cha con Phương Chu Diêu ra, cô không có gia đình.
Phương Chu Diêu cúi đầu, bất an viết bài tập trong chốc lát... Sau một lúc anh không thể không hỏi: "Cậu sẽ không rời bỏ tôi, phải không?"
Dư Phiêu Phiêu đang gõ bàn phím lập tức nở nụ cười, "Đương nhiên là không. Cậu đang nghĩ gì vậy? "
Phương Chu Diêu khẩn trương mím môi, "Tôi không muốn chia tay với cậu. Có rất nhiều lý do, cậu không nghĩ sai... Tóm lại, không muốn."
"Tôi biết a." Dư Phiêu Phiêu cười nhìn anh một cái, "Cậu đang suy nghĩ cái gì? Tại sao đột nhiên hỏi như vậy? "
Phương Chu Diêu hít sâu một hơi, "Không có việc gì. "
Dư Phiêu Phiêu hỏi: "Thật không sao chứ? "
Phương Chu Diêu nói, "Kỳ thật có việc..."
Dư Phiêu Phiêu: "Có chuyện gì vậy? "
Phương Chu Diêu hít sâu một hơi, dũng cảm nói, "Tôi có rất nhiều việc, muốn cùng cậu hoàn thành. Cậu có thể ngàn vạn lần... Đừng bỏ tôi lại. "
Dư Phiêu Phiêu mở to hai mắt, không khỏi cũng khẩn trương.
Anh đây là... Tỏ tình?
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.