Edit&Beta: VyVy ... Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu trò chuyện, thời gian dần dần đến 0 giờ. Trong phòng khách, trong buổi tối mùa xuân phát sóng âm thanh đếm ngược xuyên tết... 5、4、3、2、1...... "Chúc mừng năm mới." Khi tv bên kia truyền ra tiếng người dẫn chương trình nói chúc mừng năm mới, trong phòng, Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu cũng đồng thanh nói với đối phương một câu "Chúc mừng năm mới". Dứt lời, trong căn phòng tối tăm, hai người không hẹn mà cùng nhếch khóe miệng, trong lòng vô cùng ấm áp. Cuối cùng họ đã cùng nhau vượt qua năm mới. Đây là lần đầu tiên Phương Chu Diêu đón giao thừa cùng con gái. Đây cũng là lần đầu tiên Dư Phiêu Phiêu kiếp trước đến nay cùng anh vượt qua năm mới. Trong phòng khách đã truyền đến bài hát khó quên đêm nay, trong phòng, Dư Phiêu Phiêu nhẹ nhàng mà dịu dàng với Phương Chu Diêu nói: "Năm mới, hy vọng chúng ta có thể mỗi ngày vui vẻ, bớt phiền lòng một chút." Phương Chu Diêu Gật đầu tiếp lời, "Khẳng định, khẳng định mỗi ngày đều vui vẻ." Dư Phiêu Phiêu nói, "Vậy ngủ đi, chúc ngủ ngon." Phương Chu Diêu nói, "Chúc ngủ ngon." Hai người hai đôi nhắm mắt lại, ôm trái tim ấm áp này, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng đi vào giấc ngủ. Dư Phiêu Phiêu hy vọng, đêm nay, cô có thể có một giấc mơ đẹp. Tiếng TV trong phòng khách vẫn đang vang lên, Dư Hàng không tắt TV, bởi vì ông đã sớm nằm trên sô pha ngủ thiếp đi. Trước đó, sau khi Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu trở về phòng lên giường, Dư Hàng vụng trộm mở tủ lạnh uống mấy chén rượu vang đỏ. Hơi say, phối hợp với tiếng tiểu phẩm của xuân vãn, Dư Hàng ở trên sô pha dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngay cả chính ông cũng không ý thức được, sau khi ngủ, trong miệng ông thỉnh thoảng lại hô lên một tiếng 'Viện Viện', 'Xin lỗi a', 'Sai rồi'... Nhưng những lời này, không ai biết. ... Trong giấc mơ Dư Phiêu Phiêu, là mùng hai tết. Mùng 2 Tết, sau vài ngày ở nhà, Phương Chu Diêu cuối cùng cũng điều chỉnh tâm trạng tốt, bắt đầu ra ngoài hoạt động. Cho dù được bác sĩ chẩn đoán trầm cảm, nhưng anh vẫn giống như trước kia, ở trước mặt bạn học cùng lớp và người ngoài thể hiện mặt lạc quan nghịch ngợm của anh, lúc về đến nhà mới có một mặt âm u quái gở. Anh Mập chạy tới tìm anh đi leo núi, Phương Viện Viện bảo Phương Chu Diêu đi ra ngoài tập thể dục, cho nên anh liền cùng anh Mập leo núi. Hai người bọn họ đạp xe đi ngang qua cửa tiểu khu, vừa lúc gặp được Dư Phiêu Phiêu đang chơi pháo ở cửa tiểu khu. Phương Chu Diêu liền thuận thế mời Dư Phiêu Phiêu cùng đi leo núi, vì thế, Dư Phiêu Phiêu ngồi lên ghế sau xe đạp của anh, đi theo mấy nam sinh cùng đi leo núi. Ngày hôm nay, bọn họ ở bên ngoài chơi rất vui vẻ. Dư Phiêu Phiêu là nữ sinh duy nhất trong đội leo núi, lại là Phương Chu Diêu mời tới. Trên đường leo núi, Phương Chu Diêu còn rất chăm sóc Dư Phiêu Phiêu, thường xuyên đưa nước đưa đồ ăn cho cô, anh Mập cùng mấy nam sinh thỉnh thoảng sẽ trêu ghẹo Phương Chu Diêu và Dư Phiêu Phiêu, để cho hai người bọn họ nhanh chóng yêu đương tại chỗ đi. Vẫn là dư Phiêu Phiêu học sinh sơ trung cũng không thích Phương Chu Diêu, cho nên khi bọn anh Mập trêu ghẹo, Dư Phiêu Phiêu đều chính nghĩa ngôn từ phủ nhận, "Các cậu đừng nói nữa! Tôi và Phương Chu Diêu là bạn bè, tôi không thích cậu ấy!" Phương Chu Diêu lúc này vì nể mặt, cũng sẽ không khách khí nói: "Đúng vậy, ai để ý tới cậu a, lông mày thô giống như sâu bướm, bộ dạng xấu xí như vậy, tôi chỉ có thể coi cậu là bạn thân!" Sau đó Dư Phiêu Phiêu sẽ tức giận búa anh, "Cậu còn dám cười tôi! Tôi còn chưa cười cậu là Cương Nha a! Cậu xấu xí! Một cái răng thép lớn!" Phương Chu Diêu gọi cô: "Sâu bướm." Cô gọi Phương Chu Diêu: "Răng thép thối!" Mấy người mập ca bọn họ sẽ trêu ghẹo nói, "Hai người các cậu cũng đừng ghét bỏ lẫn nhau, nửa cân tám lạng, cùng nhau sống qua ngày đi!" Phương Chu Diêu hét lên nói: "Tôi không thể chướng mắt cô gái xấu xí này!" Dư Phiêu Phiêu hừ: "Ai để ý tới cậu chứ!" Hai người đánh nhau ầm ĩ, đuổi theo chạy, bầu không khí trên đường leo núi ngược lại phi thường không tệ. Trôi nổi trên không trung, Dư Phiêu Phiêu 28 tuổi lẳng lặng nhìn chuyện xảy ra trong ngày hôm đó, khóe miệng lộ ra nụ cười hài hước. Thì ra, loại trò đùa khó nghe này, thật đúng là có thể che giấu tâm ý thích một người. Bởi vì trong lòng cô phi thường hiểu rõ, kiếp trước cô cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy Phương Chu Diêu thích cô, cũng cho tới bây giờ cũng không cảm giác được Phương Chu Diêu Đối với cô có tình cảm nam nữ gì? Thế nhưng, trong nhật ký của Phương Chu Diêu lại tràn đầy tâm ý ngây ngô đối với cô. Đêm leo núi trở về, trong nhật ký của Phương Chu Diêu viết: 【Bạn cùng bàn người này cái gì cũng tốt, chính là không thích tôi. Cũng không biết làm thế nào mới có thể làm cho cậu ấy thích? Cô ấy không thích răng thép của tôi, sau đó tôi không dám nói chuyện với cô ấy, khi nói chuyện cố ý tránh cô ấy. Thật muốn sớm tháo dỡ thứ này, cũng không biết sau khi tháo dỡ cô ấy có cảm thấy tôi đẹp không? Đeo thực sự xấu xí, nhưng tôi không có cách nào. Làm thế nào có thể làm cho bạn cùng bàn thích tôi? Buồn a... Quên nó đi. Những gì thích không thích, một đống rắc rối trong nhà, tôi cũng ít gây rắc rối! Sau này tôi cũng không thích bạn cùng bàn, vậy thôi!】 Viết xong nhật ký này, Phương Chu Diêu nhanh chóng đóng nhật ký, miệng bĩu lên cao, giống như hạ quyết tâm muốn buông dư phiêu phiêu xuống. Dư Phiêu Phiêu nhìn biểu tình kia của anh, cảm thấy anh thật sự quá đáng yêu. Thì ra lúc tiểu nam sinh động tình, là bộ dáng này nha. Dư Phiêu Phiêu đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, nhưng cô không chạm vào được thân thể anh. Tuy nhiên, giấc mơ tối nay thực sự đẹp. Dư Phiêu Phiêu đã lâu không có giấc mộng thoải mái như vậy. ... Sáng sớm ngày thứ hai, Dư Phiêu Phiêu tỉnh lại, thần sảng khoái. Những ngày này, mỗi buổi sáng cô thức dậy với tâm trạng rất xấu. Hôm nay coi như là khó có được đi! Buổi sáng Phương Chu Diêu vừa thức dậy vừa đi vào phòng vệ sinh, Dư Phiêu Phiêu nhỏ bé chạy tới, đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn chằm chằm anh. Động tác vắt kem đánh răng của Phương Chu Diêu dừng lại, ánh mắt quay về phía cô, có chút khẩn trương, "Cậu làm gì vậy?" "Tôi muốn nhìn răng thép của cậu, cậu mở miệng cho too xem một chút đi." Dư Phiêu Phiêu nói. "Không cần, cậu làm gì!" Phương Chu Diêu bị dọa đến mức mở to hai mắt, ngẩng cao giọng kêu lên. "Vậy tôi muốn nói với cậu một câu." Dư Phiêu Phiêu nói, "Tôi cảm thấy cậu đeo răng thép cũng rất đẹp trai, không xấu." Phương Chu Diêu không khỏi nhíu mày, vẻ mặt không thể lý giải nhìn chằm chằm cô. Dư Phiêu Phiêu chợt nhếch môi cười cười, "Cậu sẽ bởi vì răng thép không tự tin sao?" Phương Chu Diêu Không biết hôm nay cô lại bắt được răng thép của anh, dù sao anh cũng bị hỏi ngượng ngùng, nhịn không được mím môi, phong tỏa răng thép của anh. "Được rồi, cậu không muốn trả lời, vậy tôi sẽ không hỏi. Vậy tôi trở lại giường nằm một lát, cậu đánh răng xong tới tôi." Dư Phiêu Phiêu nói xong quay đầu, nhảy nhót trở về phòng. Sau khi cô rời đi, Phương Chu Diêu quay đầu nhìn về phía gương, sau đó nhếch miệng, nhìn trái nhìn phải... "Xấu quá..." Nhịn không được phát ra một tiếng thở dài từ đáy lòng. Anh thực sự muốn nhanh chóng tháo cái này ra... Sau khi tháo xuống khẳng định càng đẹp trai hơn, hy vọng đến lúc đó cô sẽ thích anh, cũng hy vọng đến lúc đó cô không nên quá chú ý đến răng của anh. Lúc trước là chú ý đến răng hổ của anh, hiện tại chú ý răng thép của anh... Thật xấu hổ... Phương Chu Diêu tự hỏi, tại sao phải chú ý đến răng của người khác? Muốn hôn anh à? ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]