Edit&Beta: VyVy ... Phương Chu Diêu không thể hiểu được, vì sao suy nghĩ của ba anh lại khác biệt như thế? Ngay cả Dương Nhạc Nhạc cũng có thể nhìn ra 'Dư Phiêu Phiêu thích anh', ba anh nhìn thấy, sao lại có quan niệm như vậy? Em trai gì vậy... Anh rõ ràng so với Dư Phiêu Phiêu còn lớn hơn tốt hơn! Phương Chu Diêu nhịn không được phản bác ba, "Ba đang nói cái gì vậy, rõ ràng con so với cậu ấy lớn hơn có được hay không, tháng giêng này của con, ai có thể lớn hơn con chứ?" "Vậy ưu thế tuổi tác không bằng ưu thế tâm lý sao!" Dư Hàng phản bác Phương Chu Diêu, "Vốn Phiêu Phiêu nhìn đã thành thục hơn con." Nói xong câu này, Dư Hàng còn quay đầu nhìn Dư Phiêu Phiêu ngồi trong thư phòng. Cô đã đeo tai nghe, như thể cô đang nghe bài hát của cô, trông giống như một bộ dạng tập trung. Thấy thế, Dư Hàng lúc này mới dám công khai cùng Phương Chu Châu thảo luận Dư Phiêu Phiêu, "Phiêu Phiêu tuổi tâm lý nha đầu có thể bỏ qua những đứa nhỏ các con một con phố. Con nói con bé đối xử tốt với anh như vậy, vậy ngoại trừ con bé coi con như em trai, còn có thể có lý do gì?" Phương Chu Diêu thở dài nói, "Vậy thì không thể là lý do khác sao! Phải có lý do khác, ba nghĩ đi!" Suy nghĩ thật kỹ, không thể đoán được... Cô thích anh! Hãy suy nghĩ về nó, baba! Dư Hàng cố chấp xua tay, "Không có khả năng, không có lý do gì khác! Con bé chắc chắn coi con như em trai, mới đối xử tốt với con như vậy. Bởi vì ba đã nói với con bé khi na nhận nuôi nó, ba hy vọng con bé chăm sóc bạn, con bé đã đồng ý." "Không ~" Phương Chu Diêu cự tuyệt thừa nhận sự thật này, cự tuyệt tiếp nhận lý do này, "Con không tin, bởi vì cậu ấy đáp ứng ba, cho nên mới đối với con tốt như vậy! Vậy có bản lĩnh ba giải thích một chút, vì sao cô ấy lại nhìn chằm chằm con, bộ dáng muốn khóc?" Anh thực sự rất tức giận, và ba anh không thể tưởng tượng khía cạnh mà anh mong đợi! "Đó là bởi vì..." Dư Hàng dừng lại, suy nghĩ trong chốc lát... "Đó là bởi vì con bé vốn có một đứa em trai." Dư Hàng rốt cục nghĩ thấu, bình tĩnh nói sắc mặt nghiêm trang nói: "Trước đây ba không phải đã nói với con sao, nhà con bé chết trong một tai nạn xe cộ, chẳng khác nào mất đi tất cả người nhà trong thời gian ngắn. Trước đó con bé có một người em trai, vì vậy có lẽ nhìn thấy con, nghĩ về em trai đã chết của nó! Vậy có đôi khi nghĩ, nhớ người thân cảm xúc liền nhịn không được, vậy không phải chỉ muốn khóc sao." "Không ~~" Phương Chu Diêu ôm đầu ngã xuống sô pha, lăn qua lăn lại trên sô pha giống như một con sâu bướm. Từ chối thừa nhận những lý do mà Dư Hàng nói. Từ chối từ chối! Tuy nhiên... Khi anh giống như xác chết nằm trên sô pha, bình tĩnh một lát, lộ ra đôi mắt mê ly kia... Trong lòng, lại nhận ra lý do Dư Hàng nói. Anh mới biết, thì ra cô đối xử tốt với anh như vậy, tốt như vậy! Thì ra cô luôn nhìn bộ dạng muốn khóc của anh, thậm chí nhịn không được ở trước mặt cô khóc lớn một hồi... Bởi vì cô nhớ em trai mình! Cô thực sự coi anh như một em trai... "Haiizzz..." Dư Hàng bên cạnh thở dài một hơi, bàn tay vỗ lên đầu gối, nói: "Đứa nhỏ Phiêu Phiêu này vừa mới vào chỗ ba, buổi tối nằm mơ đều khóc, vẫn là khóc tỉnh lại. Dù sao con bé cũng mất đi cả nhà trong thời gian ngắn, kỳ thật con xem tâm lý Phiêu Phiêu thành thục như vậy, làm việc so với người lớn còn có độ. Nhưng trên thực tế, trong lòng con bé cũng ẩn giấu một mảnh bi thương địa phương. Chắc chắn khi hai cha con chúng ta không biết, con bé đã bí mật nhớ cả gia đình đã chết của mình. Cho nên a, con xem nó đối với ba đối tốt như vậy, đối với con cũng tốt như vậy, một mặt là bởi vì con bé coi chúng ta là người nhà, còn có một mặt, có thể cũng chính con bé có tâm lý bồi thường. Muốn đem tình yêu nợ người nhà chuyển cho hai cha con chúng ta, ai ~ đáng thương ~" Dư Hàng phân tích cẩn thận một trận, đưa ra một bộ kết luận vô cùng động tình như vậy. Ông cảm thấy mình phân tích quá đúng, ở trong lòng tự nhủ, sau này đối với khuê nữ tốt hơn một chút! Để bù đắp cho tình yêu của gia đình cho khuê nữ! Phương Chu Diêu Nằm sấp trên sô pha, nghe Dư Hàng nói, ngọn lửa yêu đương trong lòng rốt cục cũng bị dập tắt. Sau này anh, phỏng chừng sẽ không bao giờ nghĩ lung tung Dư Phiêu Phiêu đối với anh sủng ái quá độ nữa. Bởi vì đối phương... Coi anh như em trai, là sủng ái như em trai thật. Anh lại có chút không cam lòng, lại có chút khổ sở, lại có chút đau lòng cô. Nghĩ đến lúc trước cô ở trong phòng anh khóc thương tâm như vậy, nói là bởi vì tâm sự của cô mà khóc... Than ôi... Cô ấy thực sự đáng thương. Cô không phải là một gia đình cha mẹ đơn thân như anh, cô đã mất tất cả gia đình. Cô tội nghiệp hơn... Trong lòng Phương Chu Diêu yên lặng thề, anh cũng phải đối xử tốt với cô, cũng phải bổ sung tình yêu của người nhà cô thiếu thốn, hiếm có. À... Nhưng cô không thích anh... Nghĩ đến điểm này, Phương Chu Diêu quả thực cực kỳ khó chịu! ... Buổi tối, Phương Chu Diêu trong phòng còn Dư Phiêu Phiêu chải chăn nệm trên sàn. Anh ngủ trên mặt đất giữa giường Dư Phiêu Phiêu và tủ quần áo, không gian không lớn lắm, nhưng một mình anh đảo ngược vẫn rất đủ. Cửa phòng mở, nhưng đèn được tắt... Trong không gian tối tăm này, Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu nằm song song, song song quy củ đắp chăn, nhìn thẳng lên trần nhà, rất nhanh đã trò chuyện. Dư Phiêu Phiêu lo lắng tâm tình của Phương Chu Diêu, không muốn anh bởi vì nguyên nhân hôn nhân của cha mẹ mà khổ sở. Phương Chu Diêu cũng lo lắng tâm tình Dư Phiêu Phiêu, không muốn cô bởi vì cả nhà chết sạch mà khổ sở. (Mệt hai mẻ ghê:))) Hai người đều lo lắng cho nhau, nhưng Phương Chu Diêu không dám nhắc tới chuyện của cô, Dư Phiêu Phiêu thì rõ ràng nhắc tới chuyện của anh. Cô hảo hảo khuyên dỗ Phương Chu Diêu, "Nếu như, mẹ cậu thật sự tái hôn, để mẹ cậu cùng người đàn ông kia thành lập gia đình đi. Cậu tới đây cùng tôi, còn có ba ba ở, ba người chúng ta cũng là một nhà." "Ừ..." Phương Chu Diêu nhẹ nhàng đáp lại. Từ lời này của cô có thể nghe ra, nàng đối với anh thật sự không có tình cảm nam nữ, thật sự là coi anh như em trai mà thôi... Trong lòng có chút mất mát. "Đúng rồi..." Dư Phiêu phiêu phiêu nghiêng người, mặt hướng về phía Phương Chu Diêu, hỏi anh: "Lúc trước khi ba mẹ cậu ly hôn, tại sao cậu lại nghĩ đến cùng mẹ cậu? Tôi đã hỏi ba, ông nói đó là sự lựa chọn của riêng cậu. Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu lại chọn điều đó?" "Bởi vì..." Phương Chu Diêu thẳng thắn nói, "Bởi vì ông ấy là bên sai. Khi người phụ nữ đó đến nhà, mẹ tôi và người phụ nữ kia đánh nhau, ông không giúp mẹ tôi đánh người phụ nữ đó, chỉ kéo hai người ra, tôi đánh người phụ nữ đó, ông cũng ngăn cản tôi. Vì vậy, tôi đã rất tức giận." "Ừm..." Tính cách của ba đúng là như vậy... Ông có thể không phải muốn bảo vệ nữ nhân kia, ông chỉ là không muốn song phương xé rách, không muốn nháo quá khó coi. Dư Phiêu Phiêu nhẹ nhàng thở dài, lần này rốt cục cô cũng biết, vì sao lúc trước ly hôn, anh sẽ lựa chọn cùng mẹ anh. Phương Viện Viện Là một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, hơn nữa người đàn ông hòa khí như Dư Hàng, vốn là một đôi vợ chồng bổ sung cho nhau. Nhưng hình thái bổ sung như vậy, cũng rất dễ dàng bị phá hủy. Một tiểu tam là đủ rồi. "Vậy, cậu có ghét mẹ cậu không?" Dư Phiêu Phiêu hỏi anh. Phương Chu Diêu suy nghĩ thật lâu... "Không chán ghét." ... VyVy: Xin lỗi các bảo bảo:(( hôm qua đang định edit cái bị rủ đi đánh cầu! Đánh từ 4h tới 6h, nâng tay hết nổi nên mệt ngủ sớm luôn:((( À, ngày mai bắt đầu tăng ca rồi, chẳng sẽ giảm chương huhuhu:(((
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]