Dư Phiêu Phiêu khuyên Dư Hàng rất lâu, Dư Hàng nói cái gì cũng không đồng ý mời vợ cũ của ông. Nói xong, Dư Hàng bạo phát ra một chuyện khiến Dư Phiêu Phiêu rất khó lý giải... Ông nói rằng ông đã mua một cửa hàng cho tình nhân gây rối trước đó để giải quyết vấn đề. Chuyện này, ông không dám để cho vợ cũ biết, gần đây rất chột dạ, căn bản không dám đụng vào vợ cũ. Mà chuyện này, Dư Hàng cũng là tự chủ trương an bài, ngay cả Dư Phiêu Phiêu cũng không nói. Nếu như không phải Dư Phiêu Phiêu lần này cùng ông thảo luận chuyện mời khách, Dư Hàng cũng sẽ không đem chuyện này bạo phát ra. Cho nên, khi nghe được chuyện này, Dư Phiêu Phiêu ngồi đối diện oonh ăn cơm hai mắt đều trợn to! "Tại sao?" Dư Phiêu Phiêu không cách nào lý giải hành vi của hắn, "Tại sao còn muốn mua cửa hàng cho nữ nhân kia? Giải quyết sự việc cũng không nên làm phương pháp như vậy a?!" "Bởi vì... Bởi vì, ba chính là làm như vậy mà..." Dư Hàng mặt xấu hổ, "Ba là nghĩ, làm chút việc làm ăn nhỏ cho cô ấy, cô ấy sẽ không để ý tới ba nữa. Như vậy, ba không phải cũng chỉ thanh tĩnh mà..." Dư Hàng biết, quyết định này của ông vô luận là ai biết, đều sẽ nói ông ngu xuẩn, cho nên ông vốn là quyết định ai cũng gạt đi. Nhưng tối nay nói xong, ông đã bị Dư Phiêu Phiêu nói chuyện, đem chuyện này nói ra. Lúc ấy, Dư Phiêu Phiêu nói muốn giúp ông nghĩ biện pháp giải quyết nữ nhân kia. Kết quả ngày hôm sau, Dư Phiêu Phiêu cho ông biện pháp là, chỉ cần nữ nhân kia vừa tới liền báo cảnh sát. Cửa nhà không cho vào, sắc mặt cho cô xem, sau khi đụng vách tường vài lần, nữ nhân kia cũng không dám tới. Chuyện này, Dư Phiêu Phiêu nói dễ dàng, Dư Hàng rất khó làm được a. Bản thân ông tính tình mềm nhũn, nữ nhân kia đi đến cửa tạp chí chờ ông, nước mắt liên tục, vừa dỗ dành, vừa cầu... Là nam nhân cũng không cách nào tính tình cứng rắn a! Cho nên sau đó, Dư Hàng vẫn thỏa hiệp. Ông đã mua một cửa hàng cho nữ nhân đó, cung cấp tiền vốn và mở một cửa hàng cho cô ta. Gần đây, cô ta đã bận rộn với việc kinh doanh cửa hàng, vì vậy đã không tìm ông nhiều nữa. Dư Hàng cảm thấy, quyết định như vậy của ông kỳ thật cũng coi như không tệ, tốt xấu gì cũng đổi lấy thanh tĩnh. Dư Phiêu Phiêu liếc mắt nhìn ông một cái, đều có thể rõ ràng nguyên nhân ông làm như vậy. Cô thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, "Baba, con làm hậu bối, kỳ thật cũng không có lập trường để đánh giá cách xử sự của ba. Bây giờ con muốn hỏi ba, ba có ý định tái hôn không? ' "Ba..." Dư Hàng lúc này khẩu vị ăn cơm cũng không còn, ngũ quan nhăn nheo giống như đang kể lại rối rắm của ông, "Ba tạm thời không có..." Dư Phiêu Phiêu nhướng mày, "Tạm thời không có? Ba không muốn tái hôn sao?" Điều này không giống với ấn tượng của Dư Phiêu Phiêu. Trong ấn tượng kiếp trước của cô, ba nuôi sau này thiếu chút nữa là có thể cùng vợ cũ tái hôn, sau đó bị cô cùng người dì liên lụy, hai người mới hoàn toàn tình liệt. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ bây giờ cô đề nghị tái hôn còn quá sớm? "Chỗ này của ba... Ba mới trải qua mấy tháng tự do a..." Dư Hàng ấp úng nói, "Con gái, con, không hiểu hôn nhân. Đàn ông rất mệt mỏi!" Dư Phiêu Phiêu lần này xem như đã nhìn ra, ông thật đúng là không có tâm tư muốn tái hôn... Kiếp trước, tại sao sau này ông lại muốn tái hôn? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó? Nói như vậy, Dư Phiêu Phiêu còn phải lấy manh mối từ trong mộng của cô. Có lẽ cô sẽ ngủ nhiều hơn, mơ thêm vài ngày, để xem những vấn đề thực sự xảy ra trong đó? "Ăn cơm đi, đề tài của người lớn cũng đừng nói nữa!" Dư Hàng gắp chân gà cho Dư Phiêu Phiêu, "Mời khách cũng không cần mời! Ba không cần con mời khách, bằng không con mời Chu Diêu ăn một bữa là được rồi." Dư Hàng đã bắt đầu trốn tránh đề tài này. Dư Phiêu Phiêu thấy ông như vậy, cũng không nói thêm gì nữa. Chuyện mời khách ăn cơm, cứ như vậy gác lại. Nhưng người phụ nữ đó, lừa ba 10 vạn và một cửa hàng... Dư Phiêu Phiêu muốn giải quyết. .. Đã hơn nửa học kỳ trôi qua, trong giấc mơ của Dư Phiêu Phiêu, nội dung về kiếp trước cũng đã qua nửa học kỳ. Trong giấc mơ, luôn luôn sử dụng tầm nhìn thứ ba, theo con Phương Chu Diêu. Chỉ nửa học kỳ, Dư Phiêu Phiêu thấy Phương Chu Diêu càng ngày càng u ám, trạng thái ở trường học và trạng thái về nhà càng ngày càng khác biệt rõ ràng. Mỗi ngày cậu ấy ồn ào như thế nào ở trường, về đến nhà yên tĩnh như thế đấy. Dư Phiêu Phiêu nhìn thấy trong mắt, rất đau lòng... Kiếp trước, cô một chút cũng không biết, Phương Chu Diêu lại có trạng thái như vậy, có áp lực tâm lý như vậy. Sau khi có kết quả thi giữa kỳ, giáo viên chủ nhiệm phải họp phụ huynh, để cả lớp gọi phụ huynh. Trong giấc mơ, tầm nhìn của Dư Phiêu Phiêu di chuyển theo anh. Cô thấy anh không về nhà sau giờ học mà đạp xe đến tòa soạn. Anh khó có được một chuyến đến tòa soạn tạp chí, không tìm mẹ mà trực tiếp tìm Dư Hàng, cũng trực tiếp cùng Dư Hàng đề xuất chuyện họp phụ huynh, muốn Dư Hàng ra mặt tham gia. Phương Chu Diêu căn bản không muốn cùng mẹ anh thương lượng, từ điểm này xem ra, thiếu niên đối với mẹ mình cũng đã thất vọng vô cùng. Dư Hàng một mực đáp ứng anh tham gia họp phụ huynh, đưa cho Phương Chu Diêu 500 tệ, muốn anh chăm sóc tốt cho mình. Phương Chu Diêu thông báo xong, cầm tiền liền rời đi, dường như cũng có chút oán hận với ba. 500 tệ này, Phương Chu Diêu đã được chi tiêu. Anh đi đến thành phố điện tử một mình để chơi, sau khi nghỉ thì ngồi một mình tại KFC, ăn một phần gà gia đình. Phong cảnh cảnh phồn vinh như vậy, xung quanh đến và đi đều là con người, nhưng chỉ có anh là một mình. Trên người thiếu niên khắp nơi lộ ra hương vị cô độc, mặc dù nhìn anh chơi điện tử tận hứng như vậy, một ván chấm dứt, biểu tình cũng là từng giây từng giây liền nguội lạnh xuống... Anh dường như đang tìm khoái cảm trong náo nhiệt, rồi lại cảm thụ được sự cô độc càng sâu sau khoái cảm. Tối hôm đó, sau khi Phương Chu Diêu về đến nhà, lập tức tự nhốt mình trong phòng. Mẹ anh đã không trở về cho đến 9 giờ tối, nhưng sau khi trở về, chỉ hỏi anh một đã ăn tối hay chưa... Phương Chu Diêu cảm thấy may mắn, tối nay anh đi ăn một mình KFC, không về nhà ăn cùng bà, cũng không chờ bà. Đêm khuya, thiếu niên dựa bàn viết nhật ký. Dư Phiêu Phiêu ở một bên anh, lẳng lặng nhìn... Bất thình lình, thấy hốc mắt anh run rẩy rơi ra nước mắt nhỏ giọt vào nhật ký. Cô hoảng loạn. Sau đó, cô thấy một từ trong nhật ký của anh... 【Hôm nay sinh nhật tôi, không ai nhớ。 】 (Edit tới đoạn này mị khóc thực sự đó các nàng, thương Chu Diêu quá, hic.) Trái tim Dư Phiêu Phiêu lộp bộp một chút, giờ phút này, rất muốn đưa tay ôm thiếu niên này. Một đứa trẻ như vậy, nhìn lâu, thực sự làm cho mọi người đau lòng. ... Hôm sau, Dư Phiêu Phiêu tỉnh giấc. Lập tức chạy đi lật lịch, cùng ngày với thời gian trong mơ. Dư Phiêu Phiêu lập tức lấy ra bút đỏ, đánh dấu trên lịch hôm nay là sinh nhật của Phương Chu Diêu. Sau này, cô nhất định sẽ nhớ kỹ ngày này. Sáng sớm, Dư Phiêu Phiêu chuẩn bị điểm tâm đơn giản, sớm đánh thức Dư Hàng dậy, nhất định phải cùng ông ăn điểm tâm. Trên bàn ăn, Dư Phiêu Phiêu trịnh trọng nhắc nhở Dư Hàng: "Ba ơi, hôm nay là sinh nhật Chu Diêu, ba nhớ không?" "Ừ?" Dư Hàng vốn còn đang ngủ mông lung trong nháy mắt mở to hai mắt, "Nhớ kỹ!" Dư Phiêu Phiêu: "..." Rõ ràng là một bộ dáng cô nhắc nhở, mới lập tức nhớ ra. Thật sự là... Dư Phiêu Phiêu trong lòng âm thầm bất đắc dĩ, ngoài miệng vội vàng nhắc nhở: "Ba nhớ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu ấy!" Dư Hàng: "À..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]