Tim chú Lưu đập loạn nhịp. Cách cô hỏi... cứ như thể cô biết rõ có mưu đồ bên trong, nhưng sao có thể chứ...
Nhìn thần sắc của ông ta, Giang Hoài Tuyết cười nhạt: "Lưu tiên sinh, tôi khuyên ông đừng tìm cớ. Hãy dùng cái đầu đầy nước của ông mà nghĩ xem tại sao hôm nay mọi chuyện lại không thành công, tại sao người nhà họ Cảnh vẫn bình an vô sự ở đây, còn tôi..."
Cô mỉm cười đầy ẩn ý: "Ông đoán xem tôi đóng vai trò gì trong chuyện này?"
Đầu óc chú Lưu vốn đang rối bời vì chuyện nhà họ Cảnh, nay bị cô hỏi vậy thì như bị dội một gáo nước lạnh.
Ông ta sợ hãi thốt lên: "Là cô đã phá Ô Thủy Phù?"
Giang Hoài Tuyết mỉm cười không đáp.
Chú Lưu vừa hỏi xong lại lập tức phủ định: "Không thể nào, tôi không tin, sao cô có thể phá được thứ đó..."
Có lẽ hôm nay gặp quá nhiều kích động nên tinh thần ông ta có phần hoảng loạn. Giang Hoài Tuyết quan sát ông ta, đăm chiêu suy nghĩ.
Im lặng vài giây, như chợt nghĩ ra điều gì, cô đột ngột nói: "Thôi kệ, tốn chút m.á.u vậy."
Giang Hoài Tuyết c.ắ.n đầu ngón tay, dùng m.á.u làm dẫn, lấy khí làm dây, vẽ một đạo phù chú giữa hư không. Chú Lưu thấy điềm chẳng lành, xoay người định chạy nhưng lại đụng phải bức tường vô hình lần nữa.
Sau lưng ông ta nóng bừng lên, ngay sau đó ông ta cảm thấy cơ thể mình không còn nghe lời nữa, tự động quay lại đối diện với cô.
Giang Hoài Tuyết xót xa thổi thổi đầu ngón tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198203/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.