Vừa nghe Giang Hoài Tuyết đối đáp với Dương Sóng, ông ta đã nhận ra cô khí chất hơn người lại trẻ trung xinh đẹp chỉ liếc mắt đã nhìn thấu thật giả. Ông ta lập tức nghĩ ngay đến “cô Nại” trong truyền thuyết.
“Cô Nại ghé thăm, thật sự khiến nơi đây sáng bừng!” Ông chủ định đun nước pha trà.
“Ngài ngồi đi, tôi không ngờ được gặp ngài, không chuẩn bị gì tốt. Đây là trà mới năm nay, ngài nếm thử đi.”
“Không cần đâu.” Giang Hoài Tuyết giơ tay ngăn.
Cô liếc Cảnh Dư Hạo: “Hôm nay tôi đưa người đi mua đồ. Nhà cậu ấy còn việc gấp, tôi không làm phiền ngài nữa.”
Ông chủ không muốn bỏ lỡ cơ hội kết giao vội hỏi: “Việc nhà? Tìm pháp khí à? Loại nào thế? Biết đâu tiệm tôi có thứ hợp ý.”
Giang Hoài Tuyết khẽ cười: “Cảm ơn ý tốt nhưng hôm nay đến không phải vì pháp khí. Tôi đi Bình An Các.”
Bình An Các ở cuối phố, chuyên bán giấy vàng và hương nến. Ông chủ hiểu ngay, hoặc là việc phong thủy, hoặc liên quan đến tế lễ.
Không ngờ cô còn rành cả chuyện này, ông do dự: “Ngài còn hiểu cả cái này? Hay hôm nào ngài giúp tôi xem thử?”
Giang Hoài Tuyết liếc quanh tiệm, cười mỉm: “Ông chủ, tiệm ngài đặt tên hay thế này, còn cần xem sao?”
Ông chủ cứng người, hạ giọng: “Ngài… nhìn ra cả cái đó?”
Cảnh Dư Hạo đứng bên cạnh, nghe họ nói chuyện như đánh đố, đầu óc mù mịt: “Nhìn gì? Nhìn ra cái gì?”
Ông chủ sợ cô nói ra vội cười xòa: “Không có gì, không có gì.”
Ông ta khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198195/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.