Giang Hoài Tuyết ngước mắt nhìn anh ta, thầm nhủ: Nhà họ Tạ này đúng là có gen di truyền mạnh thật, sao ai sinh ra cũng có đôi mắt đẹp đến lạ.
Tạ Trọng Diên là mẫu đơn phượng nhãn, mí mắt sâu, ánh mắt lạnh lùng cao quý như quan lớn triều đình. Mà Tạ Hiên lại là mắt đào hoa trời sinh, mí mắt mang phấn, đường cong mềm mại, chỉ cần liếc mắt thôi đã như đang đưa tình.
Trước đây, khi xem tướng Nguyễn Như Mạn, Giang Hoài Tuyết đã đoán được người yêu cô ta hẳn là đa tình đào hoa. Giờ nhìn kỹ Tạ Hiên, quả nhiên không sai một ly.
Tuấn mỹ như vậy, có tiền, có quyền, còn biết đưa tình— hỏi thử, có mấy cô gái không động lòng? Khó trách mỗi lần Nguyễn Như Mạn nhắc tới vừa ngượng ngùng lại vừa đắc ý.
Người ngồi chung bàn thấy Tạ Hiên bước đến, vội vàng đứng lên bắt chuyện: “Chúc mừng Tạ thiếu gia! Thành hôn nhân duyên tốt, uyên ương hợp phúc!”
Tạ Hiên nghiêng người, nhường đường, vừa vặn lại gần sát bên Giang Hoài Tuyết—chỉ cách một người.
Anh ta nâng ly, cười ôn hòa: “Cảm tạ mọi người đã bỏ thời gian quý báu tới dự tiệc. Vũ hội sắp bắt đầu, tôi xin kính một ly trước.”
Mọi người sôi nổi đáp lời. Giang Hoài Tuyết cũng nâng nhẹ ly nước chanh, nhấp một ngụm tượng trưng.
Tạ Hiên uống cạn rượu, tiện tay đưa ly cho phục vụ. Cánh tay không biết vô tình hay cố ý khẽ vung, làm khay rượu nghiêng lệch, một ly rượu đỏ đổ ào xuống người bên cạnh Giang Hoài Tuyết.
Giang Hoài Tuyết nghiêng người tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198177/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.