Giang Hoài Tuyết đáp lời, hỏi: “Giờ bận không? Tôi muốn bàn với anh vài việc.”
“Không bận, không bận.” Tống Tuấn Lương vừa xua tay với mọi người trên bàn ăn để mọi người giữ im lặng, vừa giơ điện thoại bước ra ngoài phòng: “ cần gì cứ nói.”
“Sao lại khách sáo thế?” Giang Hoài Tuyết khẽ thở dài: “Nói nhiều lần rồi, anh không cần phải dùng kính ngữ với tôi.”
“Thói quen khó bỏ ấy mà.” Tống Tuấn Lương cười ngượng: “Miệng này cứ có điều kiện phản xạ thế rồi.”
Giang Hoài Tuyết đành chịu: “Tùy anh thôi. Tôi có việc muốn nhờ anh giúp, tuần sau đi một chuyến xuống Tây Nam giúp tôi đón ông nội lên chỗ anh.”
“Trên đường đi cũng không cần vội, ông cụ đã lâu không đi xa, dẫn ông cụ đi ngắm cảnh luôn.”
“Không thành vấn đề.” Tống Tuấn Lương vui mừng nói: “Ông Giang cuối cùng cũng đồng ý đến Đế Kinh rồi sao?”
Trước đây họ đã cố gắng thuyết phục ông cụ và Giang Hoài Tuyết đến Đế Kinh sinh sống, nhưng ông cụ nhất quyết từ chối, chỉ muốn ở lại Tây Nam.
Giang Hoài Tuyết cười khẽ: “Tôi ở đây, tất nhiên ông ấy sẽ muốn đến.”
Tống Tuấn Lương suýt nữa thì nhảy cẫng lên: “Cái gì?! Cô đang ở Đế Kinh? Ôi trời ơi, cô đến Đế Kinh mà không báo tôi một tiếng, sao cô không đến ở khách sạn Thiên Sơn của chúng tôi, bình thường ăn uống thế nào, có ai đi cùng cô không…”
“Được rồi, được rồi.” Giang Hoài Tuyết bỏ khăn, vừa chải tóc vừa nói: “Anh làm gì mà giống mẹ tôi thế, lải nhải mãi không dứt.”
Nghe cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198157/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.