Giang Hoài Tuyết nhắc lại: "Tôi muốn đợi anh khỏe lại chút rồi dọn đến nhà tôi sống, với danh nghĩa vị hôn phu của tôi."
Tạ Trọng Diên: "…"
Anh không nghe nhầm, câu nói vừa rồi là hoàn toàn có thật.
Anh im lặng một lúc, hỏi: "Cô Giang… có ý đồ gì sao?"
Giang Hoài Tuyết nhìn đôi môi khô nứt của anh: "Quên mất là anh đang là bệnh nhân, chờ chút."
Cô đứng dậy rót một cốc nước, lấy bông thấm nước rồi nhẹ nhàng chấm lên môi Tạ Trọng Diên cho đỡ khô.
Lúc thấm môi, cô hơi cúi xuống gần anh. Bản thân cô không thấy gì, dù sao thì Tạ Trọng Diên hiện giờ đang nằm trên giường, ngoài mắt và miệng ra thì không cử động được, chẳng khác nào người thực vật, cảm thấy đây chỉ là một việc nhỏ.
Nhưng Tạ Trọng Diên lại bị gương mặt tinh tế phóng đại trước mắt và hương thơm nhàn nhạt khiến tim như chững lại, theo phản xạ liền quay đi chỗ khác.
Sau khi chăm sóc bệnh nhân xong, Giang Hoài Tuyết mới ngồi lại.
Cô kể chi tiết về mệnh cách của anh, rồi nói thêm những gì đã nói với gia đình anh, cuối cùng mới nói: "Hôm nay tôi nghĩ ra một phương pháp mới, nhưng đây chỉ là thử nghiệm, không thể đảm bảo thành công."
Có lẽ vì vừa được cô làm ẩm môi mà giờ đây lời nói của Tạ Trọng Diên có vẻ trôi chảy hơn nhiều.
"Cô Giang nói rằng mệnh cách của tôi không thể sống qua ba mươi tuổi, vậy thử nghiệm này là giúp tôi sống thêm hai năm nữa, hay có thể lâu hơn?"
"Thêm nhiều năm nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198152/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.