Tan học buổi chiều, Nguyễn Như Mạn theo thường lệ rủ các bạn cùng lớp đi ăn trưa. Nhưng lần này các bạn đều lạnh nhạt nói “Có việc bận rồi, hẹn lần sau nhé”, rõ ràng là đang tỏ thái độ bất mãn.
Nguyễn Như Mạn đứng ngơ ngác, không hiểu mình đã làm gì sai.
Giữa trưa, người qua kẻ lại tấp nập. Một người nào đó đang vội vã đến nhà ăn, cây bút trong túi áo vô tình văng ra, Nguyễn Như Mạn không kịp tránh, chiếc áo liền bị vạch một đường dài đen sì.
“Này!” Nguyễn Như Mạn định gọi người đó lại nhưng họ đã chạy xa mất rồi.
Cô ta bực bội dậm chân, rồi ăn qua loa cho xong bữa. Cả buổi chiều Nguyễn Như Mạn cứ ủ rũ, lại còn bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi mà cô ta không biết.
Chiều tối, khi về đến nhà, tài xế đỗ xe ở cửa rồi đi hút thuốc. Nguyễn Như Mạn mở cửa xe thì thấy Giang Hoài Tuyết đã ngồi ở ghế sau.
Sau một ngày học tập, mọi người đều có vẻ mệt mỏi, nhưng Giang Hoài Tuyết vẫn rạng rỡ như lúc mới rời khỏi nhà, dường như không hề có chút xộc xệch nào.
Thấy Nguyễn Như Mạn lên xe, Giang Hoài Tuyết liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì rồi quay đi xem điện thoại.
Nhưng tâm trạng Nguyễn Như Mạn đã không tốt từ trước, lại bị Giang Hoài Tuyết nhìn như vậy càng cảm thấy tủi thân, bỗng nhiên cô ta nổi cáu, ném mạnh túi xách vào trong xe.
“Giang Hoài Tuyết, cô có ý gì?!”
Giang Hoài Tuyết nhìn chiếc túi hàng hiệu lăn đến chân mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198132/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.