Sau khi Giang Hoài Tuyết gửi lời mời kết bạn, Nhiếp Dự nhanh chóng đồng ý.
Cậu ta gửi một biểu tượng cảm xúc làm lời mở đầu, rồi nghiêm túc hỏi Giang Hoài Tuyết: [Vừa rồi cậu hỏi nhà tôi có phải có người gặp nạn hay không, cũng là do cậu tính ra sao? ]
Giang Hoài Tuyết: [Phải. ]
Nhiếp Dự muốn thử tài cô: [Vậy cậu có thể tính ra là người nào trong nhà tôi không? ]
Khóe mắt cậu ta liếc thấy ngón tay Giang Hoài Tuyết khựng lại, rồi gõ tiếp một dòng chữ.
Một lát sau, Nhiếp Dự nhận được câu trả lời.
[Trong vòng ngũ phục, anh em họ hoặc chị em họ, nhìn tướng mạo của cậu, hẳn là anh em họ hàng nam, anh họ? Em họ? ]
Nhiếp Dự ngẩn người, vội vàng hỏi cô: [Cậu đã biết người đó gặp nạn, vậy cậu biết cách giải quyết như thế nào không? ]
Giang Hoài Tuyết: [Tôi cần gặp người đó. ]
Nhiếp Dự do dự, một lúc sau mới trả lời: [Chuyện này tôi không thể tự quyết định, cần phải hỏi ý kiến người lớn trong nhà. ]
Giang Hoài Tuyết không trả lời cậu ta.
Nhiếp Dự nghĩ nghĩ, lại nhắn cho cô: [Cậu vừa nói sai một chút, tôi không có chị gái, tôi chưa từng nghe nói đến. ]
Lần này Giang Hoài Tuyết trả lời rất nhanh.
[Tôi không sai, về hỏi bố mẹ cậu đi. ]
Nhiếp Dự: "..."
Vị thầy này có hơi kiêu ngạo quá rồi, vậy mà vẫn không chịu thừa nhận mình sai, chẳng lẽ cậu ta, con ruột của bố mẹ, lại không rõ ràng hơn một người ngoài sao? Nhiếp Dự cảm thấy hơi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198129/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.